Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Đầu giờ chiều hôm ấy, Mạc Linh cuối cùng cũng tỉnh.

Từ đêm hôm trước, cô đã thấy cơ thể mình hơi mệt rồi.

Khi ấy, Mạc Linh cũng uống thuốc.

Cô vốn nghĩ sáng hôm sau sẽ tốt hơn nhưng ai mà ngờ lại còn nặng hơn cơ chứ.

Lúc sáng, tiễn Tạ Phong đi làm, Mạc Linh vẫn thấy bình thường, chỉ khó chịu hơn hôm qua một chút thôi.

Nhưng sau đó, cô dọn dẹp lại phòng thì lập tức thấy chóng mặt rồi ngất lúc nào không hay.

Suy nghĩ cuối cùng trong đầu cô là may mắn buổi sáng hôm nay cô Đoan có việc nên cửa hàng được nghỉ.

Mạc Linh cũng không muốn bị ngất trong cửa hàng đâu.

Tạ Phong bên ngoài đứng dậy vào kiểm tra Mạc Linh liên thấy cô đã tỉnh.

Hắn đến bên giường hỏi: "Em còn thấy khó chịu không?"

Mạc Linh khàn giọng đáp: "Em muốn uống nước."

Lúc cất tiếng cô phát hiện giọng mình không hiểu sao đã khàn đặc cả rôi.

Cổ họng vừa đau lại vừa sưng lên khó chịu.

Tạ Phong nhanh chóng lấy nước ấm cho cô.

Việc Mạc Linh bị mất tiếng bác sĩ đã dự đoán trước rồi.

Mạc Linh được Tạ Phong đỡ ngồi dậy để uống nước.

Cô một hơi uống gần hết cốc nước.

"Em còn muốn uống nước nữa không?"

Tạ Phong hỏi, Mạc Linh nhìn hắn lắc đầu.

Tạ Phong đặt cốc nước xuống chiếc bàn cạnh giường nhắc nhở: "Lần sau em không được liêu mạng như thế nữa.Công việc dù bận rộn nhưng vẫn phải chăm sóc sức khỏe bản thân.Em không khỏe ở đâu cũng phải nói cho anh biết.Chuyện này mà xảy ra lần nữa là anh mặc kệ tất cả bắt em nghỉ việc ấy"

Tạ Phong đe dọa.

Mạc Linh thành thật gật đầu.

Việc lần này có thể liên quan đến cả chuyện thời tiết thay đổi nữa.

Dù sao, mỗi lần giao mùa kể cả không làm gì cô vẫn rất dễ dàng bị ốm.

Nhưng Mạc Linh biết bây giờ mà nói ra kiểu gì cũng sẽ bị anh mắng cho một trận nên đành im lặng.

Mà cổ họng cô còn đau nữa vì vậy tốt nhất không nên nói.

"Em đói bụng chưa? Anh đi hâm cháo cho em", Tạ Phong chỉnh lại chăn cho cô.

Mạc Linh gật đầu đồng ý.

Một lúc sau, tạ Phong quay lại với bát cháo trên tay.

Hắn kiên nhẫn bón cô từng thìa một dù rằng Mạc Linh đã từ chối.

Ăn cháo xong, Mạc Linh uống thuốc rồi chẳng bao lâu sau liền ngủ mất.

Tạ Phong cúi người hôn nhẹ lên trán cô rồi đi ra ngoài.

Cũng may lần bị bệnh này của Mạc Linh không kéo dài quá lâu, đến tối hôm ấy là cô đã hết sốt rồi, giọng cũng đỡ khàn hơn hồi trưa.

Mạc Linh cũng đã xuống giường ăn tối được.

Đương nhiên tối hôm đó, cô được tất cả mọi người giáo huấn một trận.

Ông bà nội của Tạ Phong cũng gọi điện từ bên nhà sang, bố mẹ của hắn cũng gọi rồi bên nhà bà Phương, mợ và cậu đều gọi.

Mạc Linh lần đầu tiên biết mình được nhiều người yêu thương, quan tâm đến vậy.

Trước kia, cho dù cô bị đánh đến gần như chỉ còn hơi thở thoi thóp cũng chẳng ai quan tâm cả.

"Tất cả mọi người đều quan tâm em nên lần sau đừng để mọi người phải lo lắng nữa được không?" Tạ Phong ngồi bên cạnh cô hỏi.

"Chỉ có lần này thôi.Lần sau, nếu khó chịu, em nhất định sẽ bảo anh", Mạc Linh cười nói.

Ăn tối xong, cô lại được hộ tống về giường.

Tạ Phong sáng hôm sau cũng không đi làm.

Đến tận buổi trưa dưới sự cam đoan, đảm bảo của Mạc Linh hắn mới đến công ty.

Có nhiều việc hắn làm ở nhà được nhưng có những chuyện nhất định phải đến công ty.

Giọng của Mạc Linh cũng không còn khàn như hôm trước nữa nhưng vẫn chưa trở về giọng nói bình thường của cô.

Hơn nữa, mỗi lần nói chuyện, Mạc Linh vẫn sẽ thấy hơi đau cổ họng.

Sáng hôm sau, cuối cùng được sự cho phép của Tạ Phong, Mạc Linh được trở lại làm việc.

Mới ốm dậy nên gương mặt cô chẳng có chút sức sống nào cả.

Vì vậy, để tránh ảnh hưởng, Mạc Linh đeo khẩu trang khi đi làm.

Cho dù cô muốn trang điểm, Tạ Phong cũng không cho.

"Em mới ốm dậy sao không nghỉ vài hôm cho khỏe đã?" Chị Tiên thấy cô vội hỏi.

"Em không sao, cũng không sốt nữa ở nhà lại chán quá chị ạ.Bây giờ anh ấy có cho em dệt nữa đâu, ngồi không thì lại ngứa tay ngứa chân", Mạc Linh cười nói.

"Thằng bé cũng lo cho em thôi", chị Tiên mỉm cười nói.

Chị đã gặp Tạ Phong vài lần rôi.

Tính tình tốt, gương mặt lại đẹp tải.

Chị nghe nói Tạ Phong còn là cháu nhà ngoại của cô Đoan nữa.

Mạc Linh lại được xem như học trò của cô Đoan.

Hai đứa mà đến với nhau, hợp thế còn gì.

Hai người ngồi nói chuyện một lúc thì cô Đoan đến.

Cô vừa đến liên gọi Mạc Linh vào phòng nói chuyện.

"Cháu đỡ hơn tí nào chưa?" Bà Đoan hỏi.

"Dạ cháu đỡ hơn nhiều rồi ạ", Mạc Linh cởi khẩu trang ra trả lời.

Bà Đoan gật đầu rồi nói thêm: "Cô có chuyện muốn nói với cháu.Có đài truyền hình ở thành phố S ghi hình một chương trình thực tế muốn đến cửa hàng để ghi hình.Trong số nghệ sĩ đó có Nguyệt Hạ"

Hôm trước, phía Gia Linh đã liên hệ với bà nhưng bà Đoan chưa trả lời.Dr .Jess & Vesto là một thương hiệu có tiếng.

Nhưng tổng công ty không can dự vào công việc của các cửa hàng quá nhiều nhất là chuyện nhận mấy lời mời quảng cáo hay đến quay tại cửa hàng.

Nếu muốn quay phim sử dụng trang phục của Dr .Jess & Vesto thì lại là chuyện khác.

Nguyệt Hạ và Mạc Linh có không ít khúc mắc với nhau vì vậy bà muốn hỏi ý kiến của cô.

Đây là cơ hội tốt để nâng cao danh tiếng cửa hàng cũng như quảng bá thương hiệu.

Nhưng có cũng được, không có cũng không sao, Dr Jess & Vesto không thiếu cái này.

Mạc Linh dường như cảm giác đã lâu lắm rồi không nghe đến cái tên Nguyệt Hạ.

Cô và Nguyệt Hạ dường như cũng cách nhau quá xa rồi.

Nguyệt Hạ muốn đến đây không phải là hai người bọn họ sẽ gặp nhau hay sao?

 "Cháu không cần bận tâm đến cửa hàng.Cơ hội này với chúng ta là có cũng được không có cũng được", bà Đoan nói thêm.

Bà không muốn Mạc Linh cảm thấy khó xử.

"Không sao đâu cô ạ", Mạc Linh trả lời, "Cháu không sớm thì muộn cũng phải gặp Nguyệt Hạ thôi.Dù hiện giờ cháu chưa sẵn sàng nhưng cháu nghĩ với khẩu trang và giọng nói hiện tại, Nguyệt Hạ không nhận ra cháu được đâu."

Mạc Linh nghĩ kĩ rồi.Cô có thể gặp Nguyệt Hạ, không có vấn đề gì cả.

Quan trọng là Nguyệt Hạ có nhận ra cô hay không thôi.

Hơn nữa, cho dù nhận ra, Nguyệt Hạ có thể làm được gì cơ chứ? Cô hiện giờ không phải tứ cố vô thân nữa, Mạc Linh cũng có người thân, cũng có chỗ dựa.

Cho dù Nguyệt Hạ muốn làm gì cũng sẽ phải cẩn trọng.Bà Đoan nghe cô nói vậy liền gật đầu.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!