Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Bà Đoan vốn định ngày hôm sau khi an táng tìm gặp Mạc Linh nói chuyện.

Nhưng cuối cùng, bà có việc phải đi gấp, không đến quán được nên không thể.

Do đó, phải hai, ba hôm sau bà mới có thời gian tìm gặp Mạc Linh để nói chuyện.

"Cô muốn nói chuyện với cháu về chuyện cổ phần ạ?" Không đợi bà Đoan mở lời, Mạc Linh đã hỏi.

Việc này khi mẹ cô mất, ông Sơn đã hỏi vài lần nhưng Mạc Linh không biết gì cả.

Khi ấy, cô còn không rõ bố mẹ mình ly hôn bằng cách nào.

Vì rõ ràng trước khi chết thái độ của mẹ chính là thà chết cũng không chịu ký đơn.

Nhưng sau khi mẹ chết, ông Sơn lại bảo với cô hai người đã ly hôn từ trước rồi.

Vì vậy, ông hỏi cô về tài sản của mẹ.

Nhưng rõ ràng, mẹ không nói gì cả.

Mạc Linh cũng không biết chúng ở đâu.

Trước đây, cô vốn nghĩ chúng ở trong tay ông Sơn.

Do Mạc Linh lúc ấy chưa thành niên, tài sản thừa kế được sẽ do người giám sát tạm thời bảo quản thay.

Nhưng ông Sơn hình như chỉ có được chút tiền còn những thứ quan trọng hơn không có được.

Vì vậy, ông mới gặng hỏi cô.

"Cháu không thắc mắc sao?" Bà Đoan nhìn cô hỏi.

"Cháu thắc mắc nhưng cũng không muốn tìm hiểu", Mạc Linh thành thật, "Khi đó và cả bây giờ cháu chỉ không hiểu tại sao ông Sơn lại có thể ly hôn ngay cả khi mẹ cháu đã mất.Rõ ràng, trước đó mẹ cháu kiên quyết không ký đơn"

Mạc Linh thực ra chẳng quan tâm đống tài sản kia đang ở đâu cả.

Người cũng đã chết rồi.

Chúng không ở trong tay ông Sơn lại càng tốt.

Còn có hay không có chúng, cô vẫn sống mà thôi.

Ngay cả kiếp trước, cô cũng chưa từng để ý đến điều này.

"Chỉ cần chút tiền và quan hệ mà thôi", bà Đoan nhếch môi nói, "Có tiền có thể sai khiến ma quỷ"

Khi ấy, bà Liên đã chết.

Ly hôn với một người chết, không ảnh hưởng để ai cả.

Bà Đoan đoán chắc ông Sơn nghĩ rằng ly hôn với bà Liên là một cách tốt.

Ông ta không muốn mang danh chồng của bà Liên.

Hơn nữa, tài sản dù chia đôi cũng sẽ sớm về tay.

Nhưng ai mà ngờ được.

"Đây không phải thứ cô muốn nói với cháu", bà Đoan mỉm cười nói thêm, "Những thứ mẹ cháu để lại cho cháu đang trong tay cô.Bà ấy có dặn nếu cháu đến thành phố P và có tương lai, cô sẽ đưa lại cho cháu."

Mạc Linh nghe vậy giật mình.

Cô biết cô Đoan và mẹ mình là bạn thân.

Nhưng cô không ngờ chuyện này mẹ mình lại nhờ cô Đoan.

Hơn nữa, mẹ cô có điều kiện.

Cô muốn nhận di sản thừa kế phải đến thành phố P.

Và quan trọng hơn là cô phải có tương lai.

Thảo nào, kiếp trước, đến tận khi chết cô cũng không nhìn thấy những thứ gọi là di sản thừa kế.

Mạc Linh không trách mẹ mình.

Có lẽ bà sợ cô cũng điên cuồng như mình, sợ rằng tiền sẽ về tay ông Sơn nên mới làm vậy.

Kiếp trước, cô điên cuồng vì Hoàng Quân.

Cho dù có được số tiên ấy thì cũng chỉ là muối bỏ biển.

Nếu có chúng, khéo khi cô càng chết sớm hơn ấy chứ.

"Cháu bây giờ có tương lai sao ạ?" Mạc Linh mỉm cười hỏi lại.

Bà Đoan thấy thái độ cua cô như vậy thở phào nhẹ nhõm nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh nói: "Cứ coi như vậy đi.Cô ít khi nhìn lầm người lắm"

Ban đầu, bà Đoan cũng sợ nói ra những lời này, Mạc Linh sẽ giận mẹ mình.

Nhưng may mắn, con bé không nghĩ vậy.

Bà Đoan cũng thật sự tán thành cách làm này của bạn mình.

Nếu Mạc Linh không có tài cán gì, chỉ muốn ăn mà không muốn làm, bà chắc chắn sẽ không hé răng nửa lời.

Nhưng may mắn, Mạc Linh đứng bên bờ vực lại quay đầu.

Quay đầu, làm lại, con bé dũng cảm hơn mẹ mình nhiều.

Mạc Linh mỉm cười nhìn bà.

Cô lúc này và mấy tháng trước hoàn toàn khác nhau.

Đương nhiên, cô khi ấy chưa sống qua một kiếp cũng chưa biết cảm giác cái chết.

Cô hiện tại đã hoàn toàn buông tay với Hoàng Quân.

Cô cũng chẳng còn chấp niệm với Hoàng Quân.

Hiện giờ, cô chỉ muốn sống tốt, tiếp tục phát triển, có thể đứng bên cạnh Tạ Phong.

"Ông Sơn dùng thủ đoạn khiến mẹ cháu ly hôn trước khi chết", bà Đoan kể, "Mẹ cháu dù điên cuồng nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng người này nên đã thuê luật sư.Vì ly hôn trước khi chết, bà ấy cũng thuận tiện ký luôn giấy tờ chuyển giao tài sản.Vì vậy, những thứ ở trên danh nghĩa cháu chỉ có tiền mà thôi, một ít tiên."

Bà Đoan nhấn mạnh.

Người bạn của bà quá hiểu tính cách chồng mình.

Vì vậy, số tiền bà ấy để lại cho Mạc Linh cũng không nhiều.

Cho dù ít hay nhiều, cả hai bọn họ đều biết rằng số tiền này sẽ về tay ông Sơn.

Mạc Linh đến cuối cùng cũng chẳng được bất kỳ đồng nào.

"Bà ấy cả đời mù quáng vì tình yêu nhưng cuối cùng cũng tỉnh ngộ", Mạc Linh cảm thán.

Người mẹ cô yêu là bố của cô, một người đàn ông trăng hoa và phụ bạc.

Ông ấy không chỉ lừa tiên mà còn lừa cả tình của bà ấy nữa.

"Công ty của ông Sơn ban đầu gặp rất nhiều khó khăn.Là hai người bọn họ chung tay vào gây dựng nên cũng có phần của mẹ cháu", bà Đoan nói, "Năm đó, luật sư tranh thủ cho mẹ cháu được ba mươi phần trăm.Ngoài ba mươi phần trăm này, mẹ cháu còn có hai căn nhà tại thành phố S.Từ năm đó đến nay, cô vẫn cho người khác thuê.Tiền lãi từ hai căn nhà này và tiền lợi tức cô đều gửi vào thẻ.Năm đó còn một ít tiền mặt khác.Cô dùng số tiền này đầu tư rồi mua lại năm phần trăm cổ phần công ty của ông Sơn.Hiện giờ, cháu là người nắm nhiều cổ phần nhất"

Mạc Linh nghe đến đây sững sờ.

Những thứ này cô không hiểu một chút nào cả.

Nói đến chuyện kinh doanh, Mạc Linh không rành.

Bảo cô đi dệt vải, may quần áo, cô còn làm được chứ bảo cô kinh doanh thì chịu.

"Ông Sơn không phải có ba mươi phần trăm hay sao ạ?" Mạc Linh thắc mắc.

Theo lời của cô Đoan, cô hiểu công ty còn những cổ đông khác.

Năm đó, sáu mươi phần trăm kia được tính là tài sản chung nên mới chia đôi.

Ông Sơn giữ ba mươi phần trăm, mẹ cô có ba mươi phần trăm.

"Không, ban đầu là bảy mươi phần trăm.Nhưng ông Sơn dùng tiền bù vào nên chia ba bốn", bà Đoan nói thêm.

"Chia xong vì tài chính trong tay khó khăn, ông ta bán đi năm phần trăm.Năm phần trăm khác ông ta bị bà Tiền thuyết phục nên lần lượt chia cho hai đứa con là ba phần trăm và hai phần trăm.Ba phần trăm là đứa con trai."

"Ông ta cũng thật thương con", Mạc Linh mỉa mai.

Cùng là con, ông Sơn đối xử cô chẳng ra gì nhưng với hai người kia lại chiều chuộng hết tất cả.

"Nên hiện giờ cháu là cổ đông lớn nhất.Đây là văn bản chuyển nhượng", bà Đoan nói rồi đưa giấy tờ cho cô, "Cháu ký đi.Đây là phần của cháu, thời gian qua cô chỉ giữ hộ thôi"

Bà Đoan với bà Liên là bạn bè.

Đây là lời nhờ vả cuối cùng của bạn bà, bà sẽ thực hiện.

Hơn nữa, chút tiền này với bà cũng chẳng thiếu.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!