Hai người bọn họ dưới sự bảo vệ của vệ sĩ nhanh chóng đi vào trong.
Mạc Linh vẫn ôm bình đựng tro cốt.
Bó hoa được cô để trên xe.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã lên đến nơi.
Mạc Linh lấy chìa khóa dự phòng trong túi mở cửa ra.
Trước kia, cô đã lần lượt chuyển đồ của mẹ đến nơi này.
Dù sao, khi bà Tiền bước vào biệt thự nhà bọn họ, toàn bộ đồ đạc của mẹ Mạc Linh đã bị vứt ra ngoài.
Mạc Linh khi ấy khó khăn lắm mới có thể lén lút nhặt về rồi chuyển đến nơi này.
"Mọi đồ vật đều ở trong thùng, các anh mang xuống giúp tôi là được", Mạc Linh nhắc nhở.
Căn hộ mà Ngọc Mai đứng tên là một căn hộ chung cư với ba phòng ngủ, hai nhà vệ sinh, một bếp, một phòng khách và ban công.
Trong đó, có một phòng ngủ nhỏ là để đồ của mẹ Mạc Linh.
Toàn bộ đồ đạc đều được cô đóng gói cẩn thận.
Mạc Linh rất ít khi đến đây.
Cô cũng sợ mình nhìn vật nhớ người nên ít khi dám xem lại những thứ ấy.
Vì vậy, mấy năm qua, những đồ vật của mẹ cô luôn ở trong hộp.
"Xong việc, chúng ta có thể trở về luôn được không anh?" Mạc Linh hỏi "Em muốn đưa mẹ lên chùa một ngày"
Cô muốn làm đứa con có hiếu một lần, muốn mẹ được an nghỉ một cách trọn vẹn dù rằng muộn màng.
Cả đời này bà nợ cô, cô cũng nợ bà.
Hai mẹ con bọn họ đều yêu điên cuồng để cuối cùng nhận lại đau thương.
Bọn họ giống nhau nhưng lại không nhận ra.
Để đến cuối cùng, chẳng ai có được hạnh phúc cả.
"Em muốn thế nào cũng được.Nếu về sớm, anh sẽ liên hệ máy bay tư nhân.Dù sao, để mẹ đi máy bay bình thường, anh cũng không quá yên tâm", Tạ Phong nói.
Hắn và cô chắc chắn sẽ lấy nhau.
Vì vậy, hắn gọi một tiếng mẹ sớm hơn cũng chẳng sao cả.
"Không cần đâu anh, chuyển thường là được", Mạc Linh lắc đầu nói.
Cô biết nhà họ Tạ làm trong lĩnh vực quân sự.
Nhưng càng như vậy cô lại càng không muốn ảnh hưởng hắn.
Dù sao, chuyện sản xuất vũ khí cũng rất nhạy cảm.
Không biết bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm họ đâu.
Thấy Mạc Linh nói vậy, Tạ Phong đương nhiên cũng không phản bác.
Tất cả hắn đều thuận theo ý cô.
Tạ Phong gật đầu, đi ra ban công gọi điện cho người sắp xếp.
"Sếp, bọn họ đã phát hiện chị dâu trở về thành phố S.Ông Sơn cùng Hoàng Quân đang ráo riết tìm kiếm.Người của bọn họ đều có mặt ở sân bay, bến tàu, nhà ga", ngay khi điện thoại vừa kết nối, Mạnh liền báo cáo.
Mạnh về thành phố P vài ngày rồi lại trở lại thành phố này.
Hắn giữ trọng trách bám đuôi gia đình ông Sơn, Nguyệt Hạ và Hoàng Quân.
Mấy người này nếu có bất kỳ động tĩnh nào, hắn cũng sẽ là người biết đầu tiên.
Ngay khi ông Sơn hành động, hắn đã biết rồi.
Nhưng khi ấy, Mạnh muốn theo dõi tình tình cụ thể hơn để đưa ra phương án nên bây giờ mới báo lại Tạ Phong.
"Ông ta cuối cùng cũng đã phát hiện sao?"
Tạ Phong cười châm chọc.
Ngay khi Mạc Linh có ý trở về thành phố S, Tạ Phong đã nghĩ kiểu gì cũng sẽ đụng mặt mấy người kia.
Dù sao, thành phố S có bao lớn đâu.
Hơn nữa, chỉ cần ông Sơn giám sát những chỗ Mạc Linh có thể đến kiểu gì cũng sẽ có tin tức.
Nhưng có vẻ hắn đánh giá những người này quá cao rồi thì phải.
Ông Sơn đến tận khi bọn họ rời đi mới biết tin.
Đợi đến lúc ông chạy đến cũng đã muộn rồi.
Bọn họ đã rời khỏi.
Ông Sơn như rắn mất đầu, chẳng biết tìm kiếm manh mối ở đâu cả.
Ông Sơn không thể lần theo bọn họ.
Hoàng Quân lại càng không.
Hắn biết bây giờ người này đã có chút nghi ngờ Nguyệt Hạ rồi.
Bao nhiêu bằng chứng như thế.
Anh ta không nghi ngờ mới là lạ.
Tạ Phong cũng chẳng cần hai người này xé rách mặt ngay lúc này.
Hắn chỉ cần gieo vào lòng Hoàng Quân một hạt giống nghi ngờ là đủ.
Những thứ khác không cần thiết.
"Chơi trò mèo vờn chuột với bọn họ đi, cho thông tin Mạc Linh di chuyển từ thành phố S đến bất kỳ nơi nào khác trừ thành phố P", Tạ Phong mỉm cười, "Để xem, lần này bọn họ tìm thấy kiểu gì"
"Em đã rõ", Mạnh đáp lại.
"Còn nữa, chuẩn bị khoang hạng nhất trở về thành phố P lúc mười rưỡi", Tạ Phong dặn dò.
Hiện giờ đã hơn chín giờ rồi.
Bọn họ dọn đồ xong rồi ra sân bay ít nhất cũng mất nửa tiếng.
Đặt chuyến mười rưỡi để dư dả thời gian hơn.
Dù sao, hắn cũng muốn Mạc Linh ăn thêm chút gì đó.
Vừa nãy, cô có động đũa nhưng ăn không nhiều.
Tình trạng này đã kéo dài cả ngày hôm qua rồi.
Mà đến ngày mai, việc làm lễ, nhập liệm mắt bắt đầu.
Cứ như thế, hắn sợ cô không chịu được.
Trong khi ấy, Hoàng Quân đứng ở văn phòng, suy nghĩ đăm chiêu.
Đầu óc hắn nhớ lại cái hôm Mạc Linh vào văn phòng của mình.
Trong đầu hắn không hiểu sao lại hiện lên khung cảnh ấy.
Dạo gần đây, anh hình như nhớ Mạc Linh ngày càng nhiều.
Có thứ gì đó trong lòng anh cũng đã lặng lẽ thay đổi.
Hoàng Quân không biết lý do tại sao nữa.
Anh có thể khẳng định bản thân vẫn yêu Nguyệt Hạ.
Nhưng thứ tình cảm ấy hình như chẳng còn đong đầy như trước kia nữa.
"Bỏ xuống", Hoàng Quân hét lên.
Mạc Linh giật mình buông tay.
Chiếc hộp rơi xuống.
Hoàng Quân hốt hoảng chạy đến, đẩy cô sang một bên, lo lắng nhìn chiếc hộp.
Mạc Linh không đứng vững, ngã sõng soài ra đất.
Cô ngẩn người nhìn anh thở phào.
Bên dưới sàn mới được lót thảm, vịt con không vỡ.
"Ai cho cô vào đây?"
Hoàng Quân đặt hộp lên bàn tức giận hỏi.
Mạc Linh cũng đã đứng dậy, tức giận nhìn anh nói: "Em là vợ anh, là chủ nhân của ngôi nhà này.Tại sao em không thể đến đây? Có phải Nguyệt Hạ thì được còn em thì không đúng không? Tại sao anh cho Nguyệt Hạ vào mà em lại không được? Hoàng Quân, ả ta là em vợ anh đấy? Anh không biết xấu hổ sao?"
'Chát,” Hoàng Quân giơ tay tát cô.
Anh lần đầu tiên đánh cô, hai lân trong một ngày đều vì Nguyệt Hạ.
Mạc Linh đến gần anh, điên cuồng cầm cổ áo anh lắc: "Hoàng Quân, anh vì cô ta mà trở nên vũ phu như thế sao? Anh vì cô ta mà phá bỏ nguyên tắc không đánh phụ nữ của mình ư? Hoàng Quân, rốt cuộc cô ta có gì tốt? Tại sao anh lại không thể thích em? Tại sao anh lại thích cô ta? Tại sao không phải là em? Tại sao lại là cô ta?"
Mạc Linh gào thét rồi ngồi thụp xuống.
Cô khóc, ầm ĩ khóc.
Anh chán ghét nhìn cô nói: "Cô có biết thứ tình yêu của mình rất phiền hà hay không? Tôi chán ghét cô, chán ghét tình yêu của cô.Tôi thà rằng cô không bao giờ yêu tôi, tôi sẽ thoải mái hơn.Mạc Linh, cô không bằng một phần mười Nguyệt Hạ.Quen biết cô là niềm ân hận nhất của tôi đời này"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!