Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Tạ Phong và Mạc Linh quấn quýt với nhau một lúc thì hắn đi thay bộ vest ra.

Mạc Linh mỉm cười nhìn hắn đi thay đồ rồi ra phòng khách.

Cô không vội dệt vải tiếp.

mạc Linh lấy điện thoại ra nghịch.

Trong lúc ấy, email thông báo cô mới nhận được thư đến.

Mạc Linh ngạc nhiên mở ra xem.

Địa chỉ mail này của cô từ rất lâu rồi, từ thời đi học.

Nhưng rất ít khi cô dùng nó bởi Mạc Linh cũng chẳng liên lạc với ai cả.

Hơn nữa, cũng chẳng ai gửi email đến cho một đứa như cô.

Mạc Linh nghi ngờ, mở email ra xem thử.

Địa chỉ email là địa chỉ của ban quản lý nghĩa trang thành phố: "Chào cô Mạc Linh, Tôi là Trần Kiên, đại diện ban quản lý nghĩa trang thành phố S.Rất cảm ơn thời gian qua cô đã sử dụng dịch vụ nghĩa trang của chúng tôi.Hiện giờ, thời gian theo hợp đồng cũng sắp đến thời hạn.Nếu cô muốn gia hạn hợp đồng, xin liên hệ với chúng tôi để tiến hành thủ tục và đóng các khoản phí khác.Nếu không muốn gia hạn, phiên cô đến nghĩa trang để thực hiện việc di dời mộ phần.Nếu có bất kỳ thắc mắc nào, mong cô liên hệ với chúng tôi sớm nhất có thể.Thời hạn muộn nhất để cô liên hệ với chúng tôi là năm ngày sau."

Mạc Linh nhìn nội dung email sững người.

Đời trước cô chẳng để ý đến việc mình có nhận được email này hay không.

Khéo khi cho dù có nhận được, cô cũng chẳng có tâm trạng mà để ý ấy chứ.

Thời gian này ở kiếp trước, cô vẫn đang điên cuồng vì Hoàng Quân.

Cô khi ấy đang dựa vào sự giúp sức của Tạ Phong mà khiến Hoàng Quân và Nguyệt Hạ gặp trắc trở.

Ông Sơn lúc đó chắc cũng chẳng còn tâm trạng mà để ý đến mộ phần của mẹ cô nữa.

"Có chuyện gì vậy em?"

Tạ Phong thay đồ xong bước ra ngoài thấy Mạc Linh ngẩn người liền hỏi.

Mạc Linh không đáp lời, đưa cho anh điện thoại.

Tạ Phong cái hiểu cái không nhận điện thoại đọc email.

Đọc xong, hắn nhanh chóng ngồi xuống ghế, ôm cô vào lòng hỏi: "Em định thế nào?"

Cho dù quyết định của cô là gì hắn cũng sẽ tôn trọng.

Dù sao bà ấy cũng là mẹ của cô.

Hơn nữa, bà ấy cũng mất rồi.

"Em cũng không biết được", Mạc Linh thở dài nói.

Mẹ trong thâm tâm cô không quá xứng đáng là một người mẹ.

Cô biết bà ấy yêu thương mình nhưng tình cảm ấy không bằng một góc bà dành cho ông Sơn.

Bà ấy yêu ông Sơn hơn cả tính mạng, cũng bất chấp tất cả kể cả con gái mình.

So với người đàn ông phụ bạc kia, cô giống như công cụ để mẹ thu hút sự chú ý của ông ấy hơn.

Mỗi lần cô phạm lỗi, mẹ đều có thể vui vẻ gọi ông ấy về.

Cho dù cô có bị mắng chửi hay không quan trọng là ông ấy về nhà.

"Em đừng nghĩ nhiều", Tạ Phong an ủi, "Mọi chuyện đều có thể giải quyết được."

Mạc Linh im lặng dựa vào hắn không đáp.

Tạ Phong nhẹ nhàng hỏi: "Việc này bố em có biết không?"

Hắn lo lắng cho cô nên hỏi điều này.

Nếu ông Sơn biết, ông ta chưa biết chừng còn giăng bẫy đợi mạc Linh ở nghĩa trang.

Cô là người trọng tình.

Nếu muốn dời mộ hay tiếp tục để ở đó, cô cũng sẽ quay về.

"Ông ta đã không còn là bố em nữa rồi", mạc Linh đáp lại, "Ngay cả trước khi ông ta từ em, mọi chuyện liên quan đến mẹ đều để tên em rồi.Hợp đồng ở nghĩa trang để tên em khi em mười tám.Vì vậy, bên đó cũng chỉ thông báo với em thôi."

Mạc Linh biết hắn lo cho mình nên nhẹ nhàng giải thích.

Cô thực ra không sợ.

Vì cho dù không để một mình tên cô, ông Sơn cũng chẳng quan tâm làm gì.

Một người vợ mà ông ấy coi như của nợ đã mất, ông ấy sẽ chẳng để mắt đến.

Bình thường, một năm ông ấy cũng chẳng đến thăm mộ được mấy lần.

"Việc này em sẽ nói với cậu mợ xem.Dù sao, ngoại trừ em ra cũng chỉ có bọn họ là người thân của mẹ", Mạc Linh nhẹ giọng nói, "Em nghĩ khéo khi cậu mợ cũng muốn đưa mẹ về bên này.Em cũng vốn định qua năm sẽ bàn thêm với cậu mợ.Dù sao, mộ phần của mẹ để bên đó em cũng không quá yên tâm"

Mạc Linh nói vậy là Tạ Phong biết trong lòng cô đã có quyết định rôi.

Nhưng hắn không ngăn cản.

Bà ấy là mẹ của cô.

Cho dù bà ấy có lỗi cũng là người đã mất, những việc nên tha thứ cũng nên tha thứ cho nhẹ lòng.

"Cho dù em quyết định như thế nào, anh cũng ủng hộ.Nếu em muốn về dời mộ, anh sẽ đi cùng", Tạ Phong dịu dàng nói.

Đây là sự ủng hộ lớn nhất mà hắn có thể dành cho cô.

Mạc Linh im lặng, ôm hắn chặt hơn.

Cô cũng không chần chừ quá lâu.

Ngay trưa hôm sau, Mạc Linh xin nghỉ rôi đến nhà cậu mợ nói chuyện này.

Ông Duy nghe xong hơi trầm tư nói: "Mẹ và bố con đã ly hôn chưa?"

Mạc Linh im lặng gật đầu.

Mẹ cô mất khi vẫn còn ở trong nhà.

Bố cô nhiều lần muốn ly hôn bà nên khi tang lễ vừa xong, thủ tục ly hôn cũng xong dù chẳng còn cần thiết nữa rồi.

Mạc Linh biết thủ tục kia là đút tiên, hoàn thành ngay trước cái chết của mẹ.

Nhưng cô chẳng quan tâm.

Khi đó, Mạc Linh đắm chìm trong đau khổ, trong niềm mất mát.

Cô chẳng hơi đâu mà quan tâm những điều ấy.

"Bọn họ ly hôn rồi.Chuyện mộ phần của mẹ cháu có toàn quyền quyết định.Tên ghi trong hợp đồng cũng là tên của cháu", Mạc Linh trâm ngâm đáp.

"Vậy chuyển về đây đi.Dù sao cha cũng mong gặp chị ấy", ông Duy thở dài nói.

Tiếc nuối lớn nhất của cuộc đời cha ông chính là Mạc Y Phường.

Nhưng điều khiến ông ấy chẳng thể nhắm mắt xuôi tay được lại là việc không thể thấy mặt con gái mình.

Ngày cha ông mất, chị ấy chẳng về kịp.

"Dạ, cháu cũng có ý này", Mạc Linh nói, "Cháu và anh Phong sẽ về bên đấy"

"Chuyện dời mộ cũng cần chọn ngày.Hai đứa nhờ thầy xem xem có cần chú ý gì không, qua bên này cậu mợ sẽ lo liệu", bà Loan thở dài nói.

Bà không thích người chị chồng này.Nhưng người cũng đã mất, không thể cứ ôm lòng hận thù mãi được.

Cuộc sống của gia đình bà cũng ngày càng tốt đẹp.

Ôm mãi quá khứ chỉ khiến người ta mệt mỏi hơn mà thôi.

Mạc Linh ngồi nói chuyện với cậu mợ một lúc rồi về quán.

Khi đó, cô cũng nhắn tin cho Tạ Phong nhờ người xem ngày đẹp hộ.

Dù sao, có thờ có thiêng, có kiêng có lành.

Cô cũng muốn mẹ mình được yên nghỉ.

Thật ra, để mộ mẹ ở thành phố S sẽ tiện hơn cho Mạc Linh, sau này cô và Tạ Phong chắc chắn sẽ định cư bên đó.

Nhưng Mạc Linh không muốn để mẹ cô đơn.

Ở nơi đó chỉ có một mình bà.

Lá rụng về cội.

Cô muốn mẹ có thể trở về với tổ tiên.

thành phố S với bà chỉ có đau khổ và mất mát.

thành phố P lại có người thân, có tuổi thơ, có bạn bè và những niềm vui của bà.

Để bà trở về thành phố P chắc chắn cũng sẽ tốt hơn.

Mạc Linh muốn mẹ mình quên đi những chuyện cũ, có thể yên nghỉ một cách trọn vẹn.

"Em ngẩn người nghĩ gì vậy?"

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!