Ra khỏi biệt thự, Mạc Linh đoán chắc không bao lâu nữa tin tức kia sẽ bị rút xuống.
Cũng phải thôi cả tập đoàn họ Trần và họ Hoàng dốc sức không xuống được mới lạ.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu.
Cho dù họ muốn rút, cô vẫn cứ đăng lên.
Nếu cô muốn làm, ai cũng không ngăn cản nổi.
Bốn giờ chiều, những tưởng tin tức về bà Tiên đã chìm nghỉm thì chúng lại một lần nữa bị đào mộ.
Lần này, tin tức nhắm thẳng vào Nguyệt Hạ.
Những bức ảnh lan truyền là giấy xét nghiệm ADN của ông Trần và Nguyệt Hạ.
Chúng do một phòng xét nghiệm tư nhân tuồn ra.
Theo sau đó là bài báo năm ông Trần và bà Tiên cưới nhau được đào lên.
"Giám đốc Trần sẽ đối xử với con riêng của vợ như con ruột, nhìn tiêu đề bài báo bị đào mộ, Mạc Linh bật cười.
Loạt tin tức buổi sáng chỉ để làm nên mà thôi.
Bọn họ tiếp tục muốn rút xuống, cô càng muốn đăng lên.
Cô sẽ cho bọn họ biết thế nào là nhân quả tuần hoàn.
Tờ giấy xét nghiệm ADN là cô làm cách đây một tháng.
Cô luôn biết ông ta và Nguyệt Hạ là bố con ruột nhưng cô không có chứng cứ.
Cả ông ta và Nguyệt Hạ đều rất cẩn thận.
Mọi thứ như tóc tai, móng tay, nước bọt của bọn họ đều rất khó có thể lấy được.
Nhưng nhờ trả giá cao, cô vẫn lấy được chúng.
Tiền không mua được tất cả nhưng rất nhiều tiền lại có thể.
Ban đầu, cô định đưa chúng cho anh, để cho anh biết bộ mặt thật của Nguyệt Hạ.
Song cuối cùng, cô lại chần chừ.
Nếu anh yêu Nguyệt Hạ điên cuồng đến vậy và cô ta cũng bất chấp muốn xen vào giữa bọn họ.
Thì chắc chắn cô ta đã nói điều này với anh.
Vì vậy, những thứ cô tốn giá cao để mua chỉ là mớ giấy lộn.
Nhưng không ngờ, bây giờ chúng lại có ích.
Điện thoại bên cạnh rung liên hồi.
Mạc Linh nhìn số điện thoại của bố mình, cười mỉa mai.
Bố cô chưa bao giờ quan tâm cô đến vậy.
"Bổ thấy bức ảnh đó đẹp chứ? Chụp ngay đám cưới của hai người, muốn không đẹp cũng khó", Mạc Linh vui vẻ nhận điện thoại.
Nếu cô không nhận, ông Sơn sẽ có cách tìm thấy cô.
"Đồ nghiệt chủng! Mau cút về đây cho tao"
Ông Sơn gào thét qua điện thoại.
"Bảo con cút đi là bố.
Sao bây giờ bố lại gọi con về? Con cũng đâu phải con chó con mèo", Mạc Linh dựa lưng vào nệm phía sau hỏi, "Hơn nữa, con là con gái của bố.
Con mà là đồ nghiệt chủng thì Nguyệt Hạ rồi cả đứa con trai đáng yêu của bố là gì? Mà sinh ra nghiệt chủng thì nên gọi là gì bố nhỉ? Bố của nghiệt chủng, đại nghiệt chủng?"
"Mày còn dám trả treo với tao? Tao là bố mày đấy"
Ông Sơn quát.
"Bố sao? Con tưởng bổ không có người con là con"
Mạc Linh bật cười hỏi lại, "Trong mắt bố chẳng phải chỉ có Nguyệt Hạ và Nhật Minh mới là con sao?"
"Mày!"
Ông Sơn tức giận không nói nên lời.
"Bố cẩn thận huyết áp tăng đấy", Mạc Linh nhắc nhở, "Bao giờ con chơi chán thì mọi tin tức liền biến mất.
Còn trước lúc ấy, ai cũng đừng hòng ngăn cản con"
"Mày!"
Không đợi ông Sơn nói thêm, Mạc Linh đã tắt máy.
Cô tắt luôn nguồn điện thoại.
Lúc này, có rất nhiều người đang muốn tìm cô nhưng cô không muốn nói chuyện với ai cả.
Họ càng muốn tìm, cô càng muốn trốn.
Thư ký của Hoàng Quân sau vài lần không gọi điện được cho cô đã báo lại.
Anh nhíu mày, gật đầu đã biết, ra hiệu cho thư ký đi ra ngoài.
Mạc Linh ngày càng quá quắt.
Anh vốn nghĩ những tin tức buổi sáng là tất cả những gì cô ta chuẩn bị.
Nhưng không ngờ ả ta lại đặt sẵn hậu chiêu ở phía sau.
Chỉ cần tin tức vừa rút xuống, những thứ khác sẽ bị đăng lên.
Địa chỉ đăng tin có thể tra được nhưng lại không tìm được người.
Mọi thứ liên quan dường như đã bốc hơi khỏi Trái đất.
Hắn không tìm được bất cứ thứ gì.
Thật không ngờ, có ngày hẳn chịu bại trước tay con vợ não tàn, ngu ngốc của mình.
Nhấc máy lên, hắn gọi điện thoại cho Nguyệt Hạ.
Điện thoại thông nhưng người nhấc máy là quản lý của cô.
"Chị Miên, Nguyệt Hạ sao rồi?"
Anh ân cần hỏi.
Chị Miên thở dài nói: "Tối nay con bé có buổi chụp hình nhưng bị hủy rôi.
Bây giờ, chị với con bé đang ở trong ký túc xá công ty.
Con bé vẫn chưa chịu ăn gì, chỉ khóc suốt thôi.
Chị khuyên thế nào cũng không được"
"Bố mẹ cô ấy không biết ạ?"
Anh nhíu mày hỏi.
"Ban nãy, giám đốc Trần cũng gọi điện an ủi con bé rồi nhưng không ăn thua.
Đến lúc, Trần phu nhân gọi điện, cả hai người đều khóc.
Chị cũng không biết làm thế nào.
Lúc giám đốc Trần gọi, chị nghe loáng thoáng Mạc Linh bảo bao giờ chơi chán cô ta mới dừng tay", nói xong chị lại thở dài.
"Bao giờ cô ta chơi chán là đến lúc nào? Chuyện liên quan đến danh dự người khác mà cô ta làm như trò đùa không bằng.
Chị không hiểu trong đầu cô ta nghĩ gì nữa? Nguyệt Hạ dù sao cũng là em gái cô ta mà? Chỉ khổ thân con bé.
Lịch trình từ nay đến cuối tháng của con bé đã xếp kín.
Bây giờ vì chuyện này mà bị hủy hợp đồng không biết phải làm thế nào.
Rồi còn fan và đoàn đội phía sau còn bé nữa", chị nói thêm.
"Chị cứ yên tâm, chuyện này em sẽ lo.
Chị cố gắng khuyên nhủ cô ấy ăn uống, giữ gìn sức khỏe.
Chị cũng đừng để cô ấy đọc tin tức trên mạng.
Đợi lúc nữa, em sẽ cho người tẩy trắng", Hoàng Quân khuyên nhủ.
"Chị biết rồi.
Nhưng bây giờ, chỉ có em khuyên được con bé thôi", chị Miễn bảo.
"Được, em sẽ đến ngay", nói rồi, Hoàng Quân vội vã rời khỏi công ty.
Chuyện liên quan đến tin đồn kia sẽ có cấp dưới của anh lo.
Trong lúc ấy, Mạc Linh khẽ lắc ly rượu nhìn sóng biển phía xa.
Đây là nhà hàng kỷ niệm một năm ngày cưới của bọn họ.
Khi ấy, dù chẳng mấy vui vẻ, anh vẫn ngồi cùng cô, ăn xong một bữa cơm cho có.
Còn bây giờ, cũng khung cảnh ãy, cũng vào ngày ấy nhưng chỉ có một mình cô.
Anh không nhớ ngày kỉ niệm, không ai nhớ, chỉ có mình cô nhớ.
Mạc Linh chua xót.
Ai cũng bảo cô ngu ngốc.
Nhưng ngu ngốc không có nghĩa là không có tình cảm.
Cô cũng biết đau, cũng biết buôn.
Người ta thấy cô ngu ngốc, sáo rỗng, kiêu căng, ngạo mạn.
Nhưng không ai biết cô cũng có lúc yếu mềm như bây giờ.
Đưa mắt nhìn những con sóng thi nhau vỗ vào bờ, Mạc Linh đặt ly rượu xuống, dùng bữa.
Bánh kem đúng giờ được mang lên.
Nhìn dòng chữ kỷ niệm hai năm ngày cưới trên bánh, Mạc Linh mỉm cười châm chọc.
Một lát sau, một bó hoa hồng lớn được trao đến tay cô.
Tiếng đàn violon đầy lãng mạn vang lên.
Thật châm chọc! Mạc Linh bình thản dùng xong bữa trong tiếng âm nhạc du dương và khung cảnh hạnh phúc của những cặp đôi bên cạnh.
Dùng bữa xong, cô cắt bánh ăn vài miếng.
Bánh kem ngọt ngào vào trong miệng cô chỉ còn vị cay đẳng.
Trước đây, cô từng nghĩ anh rồi sẽ có một ngày quay lưng lại nhìn cô.
Bọn họ rồi sẽ có ngày tu thành chính quả.