Mạc Linh không để ý đến chuyện của Nguyệt Hạ.Đúng hơn, cô lảng tránh.
Bản thân cô cũng có rất ít thời gian để lên mạng.
Đa số thời gian Mạc Linh đều dùng để nghiên cứu tài liệu của tổ tiên để lại.
Nếu rảnh hơn nữa, cô sẽ hẹn hò cùng Tạ Phong.
Mọi người xung quanh biết chuyện của Nguyệt Hạ nhưng không ai nói với cô cả.
Nguyệt Hạ và Hoàng Quân giờ không có liên quan gì đến cuộc sống của Mạc Linh cả.
Không ai muốn cô buồn nên tất cả mọi người đều lựa chọn không nhắc đến.
"Hôm nay, anh về sớm vậy?" Mạc Linh vừa từ cửa tiệm về liền thấy Tạ Phong đã về nhà liền hỏi.
Từ ngày hai gia đình gặp mặt, quan hệ của bọn họ liên trở nên chính thức hơn.
Tạ Phong đi đi lại lại cũng tiện hơn, đỡ lời ra tiếng vào hơn.
"Anh có thứ này cho em", Tạ Phong mỉm cười nhìn cô.
Mạc Linh ngạc nhiên.
Hôm nay không phải ngày đặc biệt.
Tạ Phong cũng không nói trước điều gì cả nên cô hơi bất ngờ.
Tạ Phong mỉm cười, tiến về phía cô.Hắn đưa cho cô một chiếc phong bì lớn.
Mạc Linh nghi ngờ nhìn hắn.
"Em mở ra thử xem” Tạ Phong vui vẻ nói.Mạc Linh nhìn hắn rồi cuối cùng cũng quyết định mở ra.
Cô thực sự không nhớ ra có món quà gì nữa.
Xé mở phong bì, Mạc Linh nhìn thấy tấm bằng đại học.Cô thực sự nghi ngờ.
Dưới ánh mắt cổ vũ của Tạ Phong, Mạc Linh xoay tấm bằng lại.
Trên tấm bằng có tên cô nhưng ở phần xếp loại đã chuyển từ trung bình sang giỏi.
Mạc Linh thẫn thờ nhìn tấm bằng trên tay.
Cô vẫn nhớ như in ngày hôm ấy.Nguyệt Hạ đổ tội cho cô sao chép tác phẩm của cô ta.Mặc kệ cho Mạc Linh chứng minh như thế nào đi nữa cũng không ai tin cô.
Ngay cả khi cô cầu cứu Hoàng Quân, anh ta cũng không tin.Anh ta nhìn cô với ánh mắt đầy thất vọng.
Khi ấy, Mạc Linh đã đau khổ đến nhường nào.Cả thế giới khi ấy đều chống đối cô, không ai đứng về phía cô cả, Mạc Linh mất bốn năm học.Cô học hành rất chăm chỉ.
Tấm bằng đại học là lý do duy nhất cô cố gắng.
Vì cô biết rằng mẹ của Hoàng Quân thích những đứa con dâu học hành giỏi giang.
Nhưng rốt cuộc chỉ vì Nguyệt Hạ, bằng của cô bị hạ.
Trong giới không ai chịu nhận cô làm việc.Tài năng, công sức của cô cứ thể đổ xuống sông xuống bể.
"Anh", Mạc Linh khàn giọng cất lời.
Cô không biết từ lúc nào giọng mình đã lạc cả đi.
Trong lòng cô hiện giờ không biết phải miêu tả thế nào nữa.
Mọi cảm xúc trộn lẫn với nhau có chút nuối tiếc, lại có phần không nỡ, có phần vui vẻ lại có cả sự hạnh phúc.
Cô không biết lúc này nên nói gì nữa.
Mọi lời nói đều không thể diễn tả cảm xúc của cô lúc này.
"Chỉ cần là em muốn, anh sẽ làm tất cả vì em", Tạ Phong vuốt nhẹ tóc cô nói.
Chỉ cần Mạc Linh muốn, hắn sẵn sàng làm tất cả.
Huống chi, đây vốn là thứ cô nên nhận được dù rằng đã muộn mất hai năm.
Mạc Linh nhìn hắn mỉm cười.
Đôi mắt cô ánh lên những giọt nước mắt.
Tạ Phong ôm cô vào lòng.
mạc Linh của hắn, cô phải được hạnh phúc, được vui vẻ chứ không phải chịu khổ.
Cho dù cô không có gì trong tay, cho dù cô chỉ là một người ăn bám, hẳn vẫn tình nguyện ở bên cạnh cô.
Mạc Linh là tất cả của hắn.
"Anh không cần phải như vậy", Mạc Linh cầm bằng tốt nghiệp ôm lại hắn nói.
Người này từ đầu đến cuối đều nghĩ cho cô.
Hắn làm tất cả mọi chuyện mà không cần báo đáp.
Cô đã làm chuyện tốt gì để hắn cưng chiều cô như vậy chứ.
"Chỉ cần em muốn là được", Tạ Phong buông cô ra.
Hắn hôn nhẹ lên trán cô, cưng chiều nói.
"Bọn họ có gây khó dễ cho anh không?" Mạc Linh hỏi.
Cô biết tính cách của Nguyệt Hạ.
Chuyện này lớn như vậy, Nguyệt Hạ chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Cô ta lại đang là diễn viên nổi tiếng.
Việc hạ bằng kiểu gì cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Nguyệt Hạ.
Nguyệt Hạ không dễ dàng gì đồng ý.
"Việc này không quan trọng.Cô ta đã nhận được bài học xứng đáng", Tạ Phong mỉm cười nói.
Những thứ Nguyệt Hạ phải nhận hiện giờ chỉ là bắt đầu.
Hơn nữa so với những gì mà Mạc Linh phải chịu đựng, những thứ này chẳng là gì cả.
"Chỉ cần anh không sao là được rồi", Mạc Linh mỉm cười nói.
Hiện giờ, tấm bằng này hay những chuyện quá khứ không còn quá nhiều ý nghĩa với cô nữa.Cuộc sống hiện tại của cô rất tốt.Có bằng hay không cũng không quan trọng, cô vẫn có công việc, vẫn có thể thành công.
"Em không vui sao?" Tạ Phong mỉm cười hỏi.
Mạc Linh lắc đầu.Cô thực sự rất vui nhưng niềm vui ấy không thể diễn tả nỗi.
Niềm vui đến muộn hai năm, cô không biết nên báo đáp hắn thế nào.Người này làm cho cô quá nhiều.
"Chúng ta ăn tối chứ?" Cô đặt tấm bằng xuống rồi nói.
Hiện tại quan trọng hơn, quá khứ chỉ là những điều đã qua mà thôi.
Tạ Phong mỉm cười, gật đầu.
Hai người nhanh chóng vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Tấm bằng được để lại trên bàn.
Hiện giờ, chẳng ai trong số hai người quan tâm tấm bằng ấy thực sự viết gì nữa rồi.
Nhưng có một người vẫn luôn để ý, chính là Hoàng Quân.
Tin tức kia đã được đè xuống.
Danh tiếng của Nguyệt Hạ bị tổn hại nhưng không quá nhiều.
Trái lại lúc này, Hoàng Quân lần đầu tiên đọc lại tin đồn này.
Bài viết trên diễn đàn trường đại học vẫn còn.
Hắn lần đầu tiên mở diễn đàn ấy lên đọc.
Từng bình luận, từng hình ảnh, từng phân tích lướt qua trước mắt hắn.Khung cảnh phủi bụi trong tâm trí bỗng chốc hiện lên.
'Mạc Linh nhìn kết quả kiểm tra của nhà trường rất đỗi kinh ngạc.”
Phía đối diện Nguyệt Hạ áy náy nhìn cô: "Chị, nếu chị nói trước cho em, em sẽ sử dụng bản vẽ khác."
Mạc Linh cực kỳ tức giận.
Cô nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Hạ quát: "Cô bớt ở đây làm trò đi.Nếu không phải vì cô, bản vẽ này của tôi sẽ trở thành sao chép chắc? Cô không vô tội, đừng mèo khóc chuột."
Mạc Linh nói xong định vươn tay tát Nguyệt Hạ nhưng bị Hoàng Quân giữ lại.
Anh nhìn cô lạnh lùng nói: "Mạc Linh, cô thôi làm trò được không? Tự cô đi sao chép của Nguyệt Hạ bây giờ còn đổ tội cho cô ấy? Cô có biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào không?"
"Hoàng Quân, anh phải tin em", Mạc Linh nhìn anh đầy đau khổ nói, "Em không làm chuyện này.Em không làm.Tất cả là do Nguyệt Hạ hãm hại.Tất cả là tại cô ta"
Mạc Linh vừa nói vừa như người điên lao về phía Nguyệt Hạ.
Anh đứng chắn trước Nguyệt Hạ, nhanh chóng ngăn cản.
Anh hất tay Mạc Linh ra khiến cô ngã xuống đất.
Anh từ trên cao nhìn xuống nói những lời lạnh lùng, tàn nhẫn: "Mạc Linh, cô nhìn cho rõ sự thật đi.Là cô sao chép của Nguyệt Hạ.Nếu không phải vì bố cô, nhà trường chắc chắn sẽ đuổi học cô rồi.Đồ giả dõi!"
Anh nói xong dắt tay Nguyệt Hạ đi thẳng.
Ở nơi anh không nhìn thấy, Mạc Linh đầy tuyệt vọng nhìn theo bóng hai người bọn họ.
Cô khóc nhưng không ai quan tâm
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!