Nghe đến việc này, Mạc Linh đỏ mặt cúi đầu không nói gì.
Cô và Tạ Phong còn chưa làm chuyện ấy đâu.
Ba người trẻ còn lại trên bàn cũng bật cười.
Bữa cơm vui vẻ diễn ra.
Sau đó, các bà, các mẹ bàn chuyện nên tổ chức đám cưới ở đâu, như thế nào.
Tạ Phong nêu vài ý kiến, Mạc Linh cũng thi thoảng thêm vài câu.
Dù đám cưới còn lâu mới diễn ra nhưng mọi người đều rất hào hứng.
Các bà, các mẹ thậm chí còn lập nhóm để tiện trao đổi với nhau.
Thông qua việc trò chuyện ban đầu, đám cưới của hai người bọn họ sẽ tổ chức ở lâu đài bên thành phố N.
Khách khứa hai bên đều sẽ đến đây.
Lâu đài ở đây do Tạ Phong mua lại vài năm trước.Đó cũng là nơi đời trước hắn ở trước khi tự tử.
Đối với hai người bọn họ đều rất có ý nghĩa.Dùng bữa xong, các bà các mẹ hẹn nhau đi dạo phố.
Tạ Phong và Mạc Linh bị tách ra.
Tạ Phong đi cùng các ông và bố.
Còn Mạc Linh đi cùng Khánh Vy, Thùy Dương và Tạ Uyên.
Hai người kia đã biết Tạ Uyên rồi.
Vài lần, Tạ Uyên có đến nhà bọn họ để dùng bữa.
Bốn người bọn họ ngồi dùng trà chiều ở một quán trà bánh nổi tiếng của thành phố P.
View ở đây cũng rất đẹp.
"Mạc Linh, khôn hồn bà mau khai ra quan hệ của bà với anh họ", Tạ Uyên lớn tiếng nói.
Cô không ngờ được hai người này lại lén lút quan hệ sau lưng mình không đúng hơn là bí mật.
Một bí mật động trời như vậy mà đến bây giờ cô mới biết được là sao? Như vậy quả thật không đáng mặt chút nào.
Tạ Uyên không mấy khi gặp Tạ Phong.
Người anh họ này trong tâm trí cô lúc nào cũng là người khó gân, chỉ có một bộ dạng ấy.
Đã thế, anh họ làm về vũ khí quân sự lại càng đáng sợ hơn.
Tạ Uyên nghe không ít những tin đồn về anh họ từ những đứa em họ khác.
Bọn nó đồn anh họ tính tình lạnh lùng như băng, không hợp ai có thể giết luôn người ấy.
Ngày bé, Tạ Uyên tin sái cổ nhưng sau này lớn lên cô biết đều là bịa đăt hết.Tính ra anh họ còn là người rất tuân thủ pháp luật.Nhưng bóng ma ngày bé không phải dễ dàng xóa bỏ.
Mạc Linh cười hỏi: "Những điều cần biết bà cũng biết hết rồi còn muốn hỏi gì nữa?"
Cụ thể chuyện của mình và Tạ Phong, Mạc Linh không kể với ai cả.
Nhưng tạ Uyên là người bạn đầu tiên của cô.
Cô cũng kể cho Tạ Uyên tất cả những điều có thể kể rồi.
Còn quá khứ, những thứ điên cuồng, ngu muội ấy, Mạc Linh không muốn nhắc lại.
Dù sao, nó cũng là quá khứ rồi, nhắc lại cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Khánh Vy và Thùy Dương từ đầu đến giờ đều im lặng.
Hai đứa không biết quá nhiều về chuyện của Mạc Linh và Tạ Phong.
Khánh Vy cũng không có trí tò mò quá sâu.
Nhỏ chỉ cần biết Mạc Linh sẽ hạnh phúc là được còn những thứ khác không quan trọng.
Mạc Linh đã qua một lần đò, đã phải sống cuộc sống hôn nhân chẳng khác gì hình phạt cả.
Điều bây giờ chị ấy cần nhất là được hạnh phúc.
Và Tạ Phong mang lại điều ấy cho Mạc Linh.
Trái với Khánh Vy, Thùy Dương có tính tò mò lớn hơn.
Nhưng con bé đang tìm thời cơ thích hợp.
Hơn nữa hiện giờ trong đầu con bé có quá nhiều suy nghĩ cân phải sắp xếp lại cẩn thận.
Không phải lúc nào con bé cũng có cơ hội được hỏi về chuyện tình yêu tình báo của chị họ đâu.
Chị họ bình thường nhìn dễ tính vậy thôi chứ kín tiếng lắm.
Mấy chuyện cá nhân, Mạc Linh rất ít khi kể với bọn họ.
Cuộc sống trước kia của Mạc Linh, con bé mới chỉ nghe thấy nhắc đến vào cái ngày cô cho bọn họ vay tiền mà thôi.
Sau ngày ấy, mạc Linh chẳng nhắc lại bao giờ.
Việc của Tạ Phong cũng vậy.
Thùy Dương biết khi hai người ổn định mối quan hệ, cảm thấy chắc chắn, Mạc Linh mới dẫn người về ra mắt.
Trước đó, không ít lân nó đã nhìn thấy Mạc Linh cùng Tạ Phong rồi nhưng nó không nói.
"Bà đừng hòng lảng tránh, mau khai ra cho tôi", Tạ Uyên nhất quyết không chịu bỏ qua.
Hiếm lắm cô mới có cơ hội này.Nếu hỏi anh họ đừng hòng có chuyện anh họ nói ra.
Nhưng Mạc Linh khác, Mạc Linh là bạn, cô có thể chèn ép.
Nếu biết được tin tức nội bộ này, cô có thể ngẩng cao đầu trước mấy đứa em họ khác.
Anh họ ác ma của bọn họ có nhược điểm trong tay cô.
Tạ Uyên mới chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy vui vẻ rồi.
Mạc Linh làm sao không biết người này đang suy nghĩ gì.
Một vài lần trước đây khi bọn họ nói chuyện, Tạ Uyên cũng có nhắc đến Tạ Phong với danh xưng anh họ.
Theo lời của Tạ Uyên, tất cả chị em họ trong dòng họ Tạ đều sợ vị anh họ này.
Vị anh họ này cũng khiến rất nhiều đứa em họ phải khóc chạy về nhà.
Bóng ma anh họ ấy đều tôn tại trong mỗi đứa trẻ nhà họ Tạ.
Do đó, Tạ Uyên chắc chắn muốn nắm được nhược điểm của Tạ Phong.
Tạ Phong trong lời kể của Tạ Uyên ngày bé rất giống một vị đại ca giang hồ.
Nhưng Mạc Linh cũng từng gặp hắn hôi nhỏ rôi.
Cô thấy hoàn toàn bình thường.
Tạ Phong trái lại trông giống một vị thiên sứ nhỏ bé ấy chứ.
"Mạc Linh bà không nể mặt bạn bè", Tạ Uyên lên án.
"Bà đừng hòng bắt tôi khai ra.Bà tưởng tôi không biết gì à?" Mạc Linh cười nói.
Tạ Uyên nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ giận dữ.
Khánh Vy và Thùy Dương bên cạnh lần lượt bật cười vui vẻ.
Thùy Dương nhân cơ hội hỏi: "Chị Uyên biết rồi nhưng tụi em còn chưa biết đâu.Chị không thể bất công như thế được"
Không đợi Mạc Linh trả lời, Tạ Uyên đã lên tiếng: "Úi giời, nó cũng có kể chuyện gì hay ho với chị đâu.Ông anh họ nhà chị yêu nó từ lâu rồi.Khi ấy, hai đứa cũng biết Mạc Linh lấy người khác.Ông anh họ chị đau lòng quá nên đến thành phố N.Vài năm sau, ổng quay lại phát hiện Mạc Linh ly hôn rồi liền đuổi theo đến thành phố P.Rồi quá trình theo đuổi, cưa cẩm các thứ diễn ra.Kết quả như bây giờ ấy"
Tạ Uyên ngắn gọn nói vài câu.
Nhưng ở đây tất cả mọi người đều biết mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Trong vài câu ngắn ngủ ấy là nỗi đau, là thời gian mà bọn họ đã lạc mất nhau.
Đúng hơn, bọn họ đã lạc mất nhau cả đời rồi.
"Có nhiêu đấy thôi mà cứ bắt kể.Bà cũng biết rồi còn gì", Mạc Linh vui vẻ nói rồi cầm cốc trà sữa lên uống.
Lâu lắm rồi cô mới được uống một cốc trà sữa nóng, béo ngậy và thơm ngon như thế này.
Vị trà sữa lan tràn trong khoang miệng cũng giúp cô cảm giác thoải mái hơn.
Hiện giờ nhắc đến chuyện cũ, cô cũng sẽ chẳng quá đau buồn nữa.
"Chị và anh Phong có kỷ niệm gì đặc biệt không?" Thùy Dương háo hức nói.