Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Tạ Phong ở thành phố P đang nghe điện thoại của luật sư.Lê Sơn đã đụng độ Nguyệt Hạ nhưng không có gì cần quá lo lắng.

Bọn họ là người nắm đằng chuôi.

"Bắt cô ta ký giấy cam kết đi", Tạ Phong nhắc nhở.

Lê Sơn bên kia đồng ý rồi nhanh chóng cúp máy.

Tạ Phong cúp điện thoại, đứng đó nhìn ra phía xa.

Hắn không bắt luật sư bảo Nguyệt Hạ công khai xin lỗi ngay vì hắn muốn cô ta chính miệng, đối diện xin lỗi với Mạc Linh.Thêm nữa, hiện giờ hắn không muốn bọn họ tìm được Mạc Linh.

Mạc Linh đang phát triển sự nghiệp.Hắn sợ bọn họ sẽ động tay động chân vào.

Dù Tạ Phong có năng lực bảo vệ cô nhưng hắn không dám chắc bản thân có thể bảo vệ cô chu toàn.Phòng trừ mọi nguy cơ sẽ tốt hơn.

Hắn đang nghĩ vẩn vơ liền nhận được tin nhắn của Mạc Linh.

Cô hỏi hắn mấy giờ về.

Tạ Phong mỉm cười nhìn tin nhắn rồi trả lời lại.

Cuộc sống bây giờ của bọn họ rất tốt, không liên quan đến hai người kia lại rất hạnh phúc.

Hắn sẽ không để yên cho bất kỳ ai muốn phá vỡ điều này.

Tối hôm đó, Tạ Phong về sớm.

Khi hắn về cửa hàng cũng đã đóng cửa rồi.

Tạ Phong cũng không để ý nhiều nhanh chóng lên tầng.

Hai người bọn họ ở căn hộ nhỏ như thế này không bất tiện một chút nào, trái lại càng thêm ấm áp và thân mật hơn.

Không bao lâu nữa, gia đình hai bên cũng sẽ gặp mặt.Mối quan hệ giữa hai người sẽ là thân càng thêm thân.

Tạ Phong mở cửa, bước vào nhà liền cảm thấy trong nhà hôm nay có gì đó là lạ.

Hắn thay giày rồi vào trong.

Mạc Linh như thường lệ đang đứng nấu ăn trong bếp.

Tạ Phong đặt cặp da xuống ghế cũng cởi luôn áo vest ra tiến lại gần cô.

"Anh về rồi sao?" Mạc Linh lên tiếng hỏi.

Ngay sau đó, cô rơi vào vòng tay ấm áp của Tạ Phong.

"Nay có việc gì sao?" Tạ Phong dụi đầu vào cổ cô hỏi.

Mạc Linh thấy ngứa có hơi né tránh.

Cô nói: "Hôm nay là kỷ niệm chúng ta gặp lại, anh không nhớ sao?"

Mạc Linh hỏi như vậy nhưng cô cũng chẳng mong hắn nhớ ra.

Dù sao, cô cũng chỉ muốn hai người bọn họ dành nhiều thời gian cho nhau hơn mà không phải thực sự kỷ niệm ngày ấy.

Có Tạ Phong ở bên, ngày nào của bọn họ cũng là một ngày tràn ngập niêm vui và hạnh phúc.

Như thế là đủ rồi.

Tạ Phong ngẩn người một lúc nghĩ hình như là thế thật.

Hắn không quá chú ý những ngày này.Ngày duy nhất hắn nhớ hình như là ngày sinh nhật của cô thì phải.

Xem ra, hắn có chút cẩu thả rồi.

"Em không trách anh", Mạc Linh mỉm cười nói, "Em cũng không quan trọng ngày kỷ niệm.Chỉ là em muốn nhân dịp này ở gần anh lâu hơn mà thôi."

Mạc Linh không muốn hắn tự trách cũng không cần hắn phải chuẩn bị gì.

Có hắn ở bên cạnh đã là món quà lớn nhất của cô rồi.

"Vậy em có chịu nhận món quà này không?" Tạ Phong đột nhiên hỏi.

"Món quà?" Mạc Linh ngẩn người hỏi lại.

"Món quà hình người", Tạ Phong nói, "Anh dùng chính bản thân làm quà tặng cho em"

Tạ Phong nói xong liền hôn lên môi cô.

Hắn hiểu ý của Mạc Linh cũng xúc động vì điều nhỏ bé này.

Mạc Linh thời gian qua luôn cho hắn cảm giác cô cũng yêu hắn.

Mọi thứ cô làm đều vì yêu hắn chứ không phải thương hại.

Mạc Linh yêu hắn.

Nụ hôn của bọn họ sâu dần.

Một nụ hôn dường như không còn đủ nữa.

Tạ Phong quay hẳn người cô lại.Mạc Linh cũng thuận theo.Cô cũng muốn thân mật với hắn.

Hai người bọn họ hôn nhau không rời.

Bàn tay hư hỏng của Tạ Phong luồn qua tạp đề và chiếc áo len mỏng của Mạc Linh vào trong.

Bàn tay hắn chạm vào da thịt khiến Mạc Linh hơi run lên sau đó là cảm giác nóng bức, ngứa ngáy muốn được chạm vào nhiều hơn nữa.

Hai người bọn họ đi từ phòng bếp vào phòng ngủ.

Cả quãng đường, bọn họ không rời, quấn quýt, dây dưa với nhau.

Quần áo trên người cũng được cởi ra, nằm la liệt dưới đất.

Đến khi hai người nằm xuống giường, trên người bọn họ đã không còn gì.

Cánh cửa phòng ngủ để mở.

Những âm thanh rên rỉ, trầm thấp lọt ra ngoài.

Mãi đến hơn một tiếng sau, những âm thanh này mới chấm dứt.

Tạ Phong ôm chặt cô.

Hai người bọn họ nằm trên giường, hưởng thụ dư vị sau cao trào.

Không làm đến bước cuối cùng nhưng hai người họ đều rất thỏa mãn.

"Anh rất muốn ăn em vào bụng", Tạ Phong thì thầm vào tai cô.

Mạc Linh có chút ngứa vội vàng né tránh.

Cô nằm trong ngực hắn, đưa lưng về phía hắn nên chẳng thấy rõ gương mặt của hắn lúc này.

Hơn thế nữa tư thế này còn làm cô muốn tránh né cũng không được.

"May mà em không đun gì", Mạc Linh cảm thán.

Cô định hôm nay bọn họ sẽ ăn nướng.

Nên lúc Tạ Phong vê cô đang chuẩn bị thức ăn chứ không đun gì.

Nếu không với sự điên cuồng lúc nãy của bọn họ, nồi trên bếp chắc chắn sẽ cháy đen.

Tạ Phong nghe vậy bật cười.

Tiếng cười của hắn lọt vào tai cô khiến Mạc Linh nhộn nhạo không yên.

Gương mặt cô cũng dần đỏ lên.

"À, em cho anh xem cái này", Mạc Linh chợt nhớ ra rồi vội đứng dậy.

Cô nhặt áo sơ mi dưới đất của hắn lên mặc vào rồi ra chỗ bàn làm việc lục lọi giấy tờ.

Tạ Phong nằm trên giường nhìn cô với ánh mắt bất kỳ người đàn ông nào cũng hiểu ra.

Cô mặc áo sơ mi của hắn trông rất quyến rũ.

Lúc này, hắn chỉ muốn ăn cô vào bụng mà thôi.

Nhưng hắn biết còn chưa được.

Hắn muốn lần đầu tiên của hai người phải ở trong một dịp đặc biệt, giống như ngày cưới vào đêm tân hôn chẳng hạn.Hắn không muốn quá qua loa.

Tạ Phong biết quan hệ hôn nhân của cô và Hoàng Quân không tốt đẹp gì.

Vì thế, Hoàng Quân chưa bao giờ quan hệ với cô.Hắn sẽ là lần đầu tiên của cô.

Do đó, hắn càng muốn lần đó sẽ thành kỉ niệm vui vẻ của Mạc Linh mà không phải là đau đớn.

Mạc Linh tìm trong chốc lát liền quay lại giường.

Trên tay cô là một bản vẽ mới hoàn thành cách đây không lâu.

Trước bản vẽ này, cô đã bỏ đi khá nhiều bản không ưng.

Những bản bỏ đi vẫn còn ở trên bàn nên cô tìm có chút lâu.

Mạc Linh nằm xuống bên cạnh hắn, vẫn ở vị trí cũ.

Cô giơ bản thiết kế lên hỏi hắn: "Anh nhìn xem có ưng không? Em muốn may đồ cho anh."

Tạ Phong nhìn bản thiết kế trên giấy với những nét vẽ quen thuộc cảm thấy xúc động.Hắn nhớ không lầm đây sẽ là bộ vest đầu tiên cô tự làm từ đầu đến cuối.

Bộ vest này có ý nghĩa rất lớn đối với cô.Vậy mà cô lại định may cho hắn.

"Cảm ơn em', Tạ Phong khẽ nói.

Mạc Linh ngẩn người rồi bật cười đáp: "Cảm ơn gì chứ, em mới phải nói ấy.Anh mau nhìn xem có chỗ nào không ưng không để em sửa.Sửa xong còn phải chọn vải, lấy số đo của anh nữa"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!