"Hoàng Quân đẩy cô ta một cái.Không hiểu cô ta cố tình hay sao lại ngã ngay vào bàn, đầu cũng bị đập.Mạc Linh ngã xuống, máu từ giữa hai chân cô chảy ra.Hoàng Quân nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.Xung quanh, ai cũng xem trò vui, nhìn cô ta bằng ánh mắt đáng đời, không chút thương cảm hay đồng tình"
Tiếng giày vang lên từng tiếng thật mạnh cho thấy sự giận dữ của người đang đi tới.
Ban thư ký nơm nớp lo sợ, vội đứng dậy, không biết bà cô này lại đến đây làm gì.
Người tới chính là bà chủ của bọn cô, Mạc Linh, vợ của sếp tổng.
Hai người lấy nhau đã được hai năm mà tình cảm có vẻ không mặn nồng là bao.
Nghe đồn hôn nhân ép buộc, sếp tống cũng không quá vừa ý.
Mỗi lần bà chủ đến đây đều quậy tưng bừng chỗ này, không phàn nàn nhân viên thì ném đồ, cãi nhau với sếp tổng.
Sếp tổng thì không nói làm gì, vốn giữa bọn họ đã có khúc mắc.
Còn đám nhân viên bọn cô thuần túy là bị giận cá chém thớt hoặc do bà chủ gây chuyện.
Cả công ty dường như nợ bà chủ.
Nhẹ nhàng thì bà chủ chê lễ tân không biết điều, suốt ngày buôn dưa.
Quá đáng hơn là suốt ngày săm soi bọn cô, chê mặt mày trang điểm như ngôi sao, ăn mặc còn ngắn hơn cả gái ngành khiến mấy cô xấu hổ không nên lời mà rõ ràng là đồng phục công ty.
Có lần thư ký bưng trà hơi nóng đến bị bà chủ hất xuống, suýt chút nữa là bỏng cả người.
Thế mà bà chủ còn trách thư ký không có mắt mũi, định làm bỏng chết cô ta à? Có lần, bà chủ còn mắng thư ký đến nỗi cô gái ấy chỉ biết cúi đầu khóc sau đó liền từ chức luôn.
"Bà chủ, sếp tống đang bận.Bà chủ ngồi chờ một lát, em sẽ vào báo ngay", thư ký trưởng đích thân ra chào hỏi.
Cô sợ rằng để mấy thư ký dưới tay ra chào sẽ bị bà cô này hành hạ chết mất.
"Bận cái gì? Tôi là bà chủ của cái công ty này đến còn phải báo trước sao?"
Mạc Linh giận dữ hỏi.
Ngày hôm nay, cô vừa đi khám bệnh xong.
Niềm vui khi nhận được kết quả mang thai lại nhanh chóng bị bức ảnh Hoàng Quân thân mật với Nguyệt Hạ chiếm chỗ.
Mạc Linh biết anh không quá thích cô, vẫn vấn vương tình cũ với Nguyệt Hạ.
Gân đây, Nguyệt Hạ lại còn hợp tác với công ty.
Cô ta ÿ mình được ba nuông chiêu lại có chút nổi tiếng, định hạ bệ cô, quyến rũ Hoàng Quân.
Nhưng cô ta không nghĩ thử xem cô là ai? Hơn nữa, cô và Hoàng Quân là vợ chồng hợp pháp.
Bọn họ sắp tới cũng sẽ có con nữa, là gia đình ba người.
Chẳng nhẽ anh định bỏ mặc mẹ con cô? "Bà chủ hiểu lầm rồi.
Sếp tổng đang bàn chuyện hợp đồng nên chưa thể gặp bà chủ ngay được", thư ký trưởng giải thích.
"Hợp đồng làm ăn gì? Sao tôi không biết?"
Mạc Linh vừa nói vừa bước đến phòng của Hoàng Quân.
"Bà chủ, sếp tống đang bận", thư ký trưởng vội ngăn cản.
Nguyệt Hạ đang ở trong phòng sếp tổng.
Nếu để bà chủ biết được, Nguyệt Hạ sẽ bị xé xác ngay lập tức.
Một con mèo nhỏ hiền lành, dễ thương như Nguyệt Hạ làm sao có thể đánh thắng được con cọp cái trước mặt này.
Trước lúc Nguyệt Hạ vào, sếp tổng cũng đã dặn dò cô.
Cô không muốn bị trách phạt.
Mạc Linh nhìn thư ký trưởng đầy giận dữ.
Cô ta là ai mà dám ngăn cản cô? Hất tay thư ký trưởng ra, cô hùng hổ đẩy cửa vào.
Trong phòng, Nguyệt Hạ đang bàn hợp đồng với Hoàng Quân.
Nhưng anh thì ngôi còn Nguyệt Hạ lại đứng.
Hai người dựa vào nhau khá gần.
"Nguyệt Hạ, cô là em gái của tôi đấy? Cô có biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào không? Em vợ mà tác phong lẳng lơ, quần áo không chỉnh tể.
Cô định quyến rũ anh rể của mình à? Đây là văn phòng, là nơi làm việc không phải là nơi cho cô liếc mắt đưa tình, hành động trái với luân thường đạo lý như thế.
Nếu cô thèm khát đàn ông như vậy sao không đi làm gái ngành luôn cho rồi?"
Mạc Linh thấy vậy, gào lên, định xông đến cho con hồ ly tỉnh kia một trận.
Nguyệt Hạ nghe thế tái mặt, người hơi run rẩy, lùi ra xa.
Hoàng Quân thấy Mạc Linh phát rồ chạy đến thì vội đứng dậy, ngăn cách giữa hai người.
"Đây là công ty, cô ăn nói cái quái gì đấy hả?"
Hoàng Quân giận dữ.
"Anh còn bênh nó? Rõ ràng em mới là vợ anh", Mạc Linh thấy Hoàng Quân giữ chặt lấy tay cô càng giận dữ hơi quay sang mắng chửi, "Con hồ ly tinh đáng ghét! Sao cô dám đến gần Hoàng Quân như thế.
Cô là em vợ anh ấy có biết hay không? Đạo đức của cô cho chó gặm rồi à? Mà cô như vậy cũng phải thôi.
Mẹ cô chẳng phải bằng cách này trèo lên giường bổ tôi, bước vào nhà họ Trần hay sao? Mẹ là loại phụ nữ lăng loàn, là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác.
Con gái cũng chẳng học được điều gì tốt lành", Mạc Linh vừa mắng chửi vừa cố gắng giãy ra khỏi tay của Hoàng Quân để đánh Nguyệt Hạ ở phía sau.
Nguyệt Hạ đứng sau Hoàng Quân sợ hãi nhìn người phụ nữ điên cuồng trước mặt.
Cô muốn rời đi, không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, không muốn tiếp tục nghe những lời sỉ vả mình như thế.
"Chị Linh, em với anh Quân không có gì cả.
Bọn em chỉ đang thảo luận hợp đồng"
Nguyệt Hạ yếu ớt giải thích rôi định vòng ra sau ởi ra khỏi phòng.
"Cô đứng lại cho tôi", Mạc Linh thấy vậy, dùng hết sức bình sinh giãy ra khỏi tay của Hoàng Quân.
Cô chạy lại phía Nguyệt Hạ, định bụng cho cô ta một cái tát.
Đúng lúc này, Hoàng Quân phản ứng kịp, nhanh chân chạy đến đẩy Mạc Linh ra phía sau.
Lúc ấy, không ai chú ý phía sau là chiếc bàn.
Chiếc bàn bằng gỗ sang trọng, tiện nghi và chắc chắn.
"Uỳnh", Mạc Linh va phải chiếc bàn.
Thế mới thấy lực của Hoàng Quân mạnh nhường nào.
Giây phút ấy, anh chỉ nghĩ nhất định không để Mạc Linh tổn thương Nguyệt Hạ, nhất định không để chuyện này xảy ra.
"Em có sao không?"
Hoàng Quân vội vã hỏi Nguyệt Hạ.
Nguyệt Hạ lắc đầu, tỏ vẻ không Sao.
Bên kia, Mạc Linh đau đớn, ngã xuống.
Lúc ngã, đầu cô đập vào cạnh bàn nhưng bản thân cô cũng chẳng để ý.
Ngã ngồi trên đất, cô cảm giác bụng đau khó chịu.
Máu đỏ từ giữa hai chân bỗng chảy ra.
Mặc Linh thất thần.
Ngay sau đó, thần sắc hốt hoảng kêu lên: "Hoàng Quân, con của chúng ta"
Hoàng Quân quay lại nhìn cô, nghiêm nghị, lạnh lùng nói: "Con của tôi hay của thằng khác? Chúng ta chưa từng quan hệ cô tính mang thai kiểu gì? Tôi chưa kiện cô vì tội dám lấy tinh trùng của tôi đã là may mắn lắm rồi.
Cô chuẩn bị tinh thần ký đơn ly hôn đi".
Anh nói rồi dìu Nguyệt Hạ ra khỏi phòng.
Trước khi ra đến cửa, anh dường như nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nhắc nhở: "Mạc Linh, tôi cho cô biết nếu cô còn dám tổn thương Nguyệt Hạ thì đừng trách tôi"
Mạc Linh bân thân quay mặt lại nhìn theo bóng hai người.
Cửa phòng chưa đóng, thư ký trưởng và mấy người thư ký đều đứng đó.
Ánh mắt nhìn cô không phải là thương cảm mà là kiếu cho đáng đời.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!