Ân Tố Tố kéo Ân Nguyên Tân quay về phòng, sau khi đóng cửa lại, lập tức thấp giọng nói: “Ca ca, chuyện này rất rối luôn”.
Ân Nguyên Tân kéo cô ngồi xuống, nói: “Muội từ từ nói”.
Ân Tố Tố giải thích tình hình hiện tại, đem người và những suy đoán của mình nói lại một lượt, nhưng không nhắc đến thân phận của Lâu Vọng Các, dù gì tiểu thư khuê các như cô tất nhiên không thể nào biết được thân phận các chủ của Thiên Vũ Các, vậy nên cô chỉ nói người này rất thần bí, có quan hệ với Bạch Như Sương.
“Nhờ Lục đại nhân nhắc nhở muội mới nhận ra, có thể không phải là phủ Quốc công nhìn trúng huyết ngọc, mà là tự bản thân Trình Yên Nhiên muốn lấy huyết ngọc, nhưng rõ ràng Trình Yên Nhiên không có lý do làm vậy, cho nên lý do duy nhất chính là người tên Lâu Vọng Các đó”. Ân Tố Tố thấp giọng nói.
“Theo như những gì muội thấy, quan hệ giữa Lâu Vọng Các và Bạch Như Sương không bình thường, lại từ biểu hiện của một loạt hành động thất lễ vừa rồi muội nói, sợ là hắn thích Bạch Như Sương, mà hắn muốn huyết ngọc lẽ nào là vì Bạch Như Sương?” Ân Nguyên Tân cau mày hỏi.
Ân Tố Tố lắc đầu, cô cũng không biết.
Hơn nữa, Bạch Như Sương lấy huyết ngọc của cô làm gì?
Trước mắt cô và Bạch Như Sương vẫn chưa xảy ra mâu thuẫn gì, vẫn hòa thuận mà.
Ân Nguyên Tân cũng không biết lý do tại sao, nhưng nếu cậu đã biết thì chắc chắn sẽ để chuyện này trong lòng.
“Vừa nãy ta xuống lầu hỏi mới biết được, Trình nhị gia và Trình tam tiểu thư vốn không phải đi cùng nhau, chắc là không cẩn thận đụng mặt, còn về việc sau khi đụng mặt đã xảy ra chuyện gì, trừ đương sự ra, ai cũng không biết, tóm lại là cú ngã này khiến Trình nhị gia hộc máu bất tỉnh, chuyện này bị làm to lên rồi”.
Ân Tố Tố thở dài một hơi, tựa vào ghế khẽ nói: “Muội nhìn dáng vẻ đó của Yên Nhiên, cả mắt cả tim đều là Lâu Vọng Các, nhưng Lâu Vọng Các lo cho chuyện của Bạch Như Sương, biểu hiện còn rõ ràng như vậy, Yên Nhiên lại giả vờ như không biết, xem ra là một mảnh tình si vô vọng, không có hồi đáp rồi”.
Có lẽ lời đồn về Trình Yên Nhiên không lâu nữa sẽ xuất hiện, chỉ là không biết Lâu Vọng Các có dùng thế lực của Thiên Vũ Các bảo vệ Yên Nhiên hay không.
Nếu hắn không làm vậy, thì hắn chính là một tên tra nam, lợi dụng Trình Yên Nhiên đạt được mục đích xong bỏ mặc người ta không thèm quan tâm hỏi han sống chết.
Đợi đã!
“Ca ca, nếu thật sự là Lâu Vọng Các, vậy tên Lâu Vọng Các đó muốn lấy huyết ngọc của muội, là vì biết bên trong huyết ngọc của muội có giấu thứ gì đó?” Ân Tố Tố ngạc nhiên hỏi.
“Sau khi trở về, ta tìm Cảnh Vân cùng điều tra thân phận của người này, ta nghĩ Cảnh Vân nhất định sẽ tận tâm tận lực điều tra”. Ân Nguyên Tân nói.
Ân Tố Tố xoa mi tâm, Tiêu Cảnh Vân, Bạch Như Sương, Lâu Vọng Các, Trình Yên Nhiên…..bốn người này đúng là tiễn bất đoạn lý hoàn loạn*.
*Tiễn bất đoạn lý hoàn loạn: cắt không ra, hòa giải vẫn loạn. Ý nói 4 khứa này kiểu gì cũng liên quan, không tách được.
Hai người cũng không còn tâm trạng ăn tiếp nữa, liền đứng dậy rời khỏi Quỳnh Ngọc Lâu.
Đợi hai người ra khỏi Quỳnh Ngọc Lâu, Lục Dịch mới từ từ đóng cửa sổ lại, quay về chỗ ngồi.
“Là ai khiến ngọc diện phán quan Lục đại nhân của chúng ta canh cánh trong lòng như vậy?”
Lục Dịch khẽ cười một tiếng, nhưng trong mắt lại không mang ý cười.
“Ngũ hoàng tử xuất cung là vì tìm chỗ không vui của Lục mỗ?”
Ngũ hoàng tử Tiêu Minh Duệ lắc đầu, nói: “Chỉ nói ngươi một câu, liền khiến ngươi không vui như vậy sao?”
Tiêu Minh Duệ mang khí chất thư sinh, cho dù trêu chọc người khác, trên mặt cũng là mang ý cười nhu hòa, khiến người khác không thể sinh ra ác cảm.
Lục Dịch nâng ly trà lên, nhâm nhi một ngụm, ánh mắt rơi trên cánh cửa sổ đang khép hờ.
Nếu không phải Tiêu Minh Duệ sinh ra trong Hoàng gia, thì y chính là ứng viên hàng đầu cho vị trí phò mã của các công chúa, dịu dàng như ngọc, phong thái đoan chính, huống hồ nổi tiếng hiền danh, không ít kẻ đọc sách vì vậy mà càng thêm tôn sùng y. Nhưng y sinh ra trong Hoàng gia, trừ phi y không có ý gì với ngai vàng, nếu không sớm muộn cũng sẽ bị nhắm đến.
“Chuyện Ngũ hoàng tử nhờ ta, thứ cho ta có tâm nhưng bất lực”. Lục Dịch trực tiếp từ chối, không cho Tiêu Minh Duệ cơ hội níu kéo nào.
Tiêu Minh Duệ từ từ đứng dậy, đi về phía cửa sổ, ánh mắt lướt qua phía bên ngoài. Thời tiết càng ngày càng lạnh, người trên phố càng ngày càng ít, từng cơn gió lạnh thoảng qua ùa vào qua khe hở trên cửa sổ, khiến cả người y lạnh buốt.
“Ân Nguyên Tân, mùa xuân năm sau kết thúc học kỳ”. Tiêu Minh Duệ không đầu không đuôi nói một câu.
Lục Dịch gật đầu, “con nhà tôn quý, bất luận là thế gia, hay tân quý, chỉ cần có năng lực, rất ít khi tham gia các kỳ thi của triều đình, dù sao trong nhà cũng có thể đút lót cho một cấp quan vị. Nhưng nếu tham gia thi cử, lấy được một thứ hạng không tồi, tương lai cũng sẽ được nhờ”.
“Biểu đệ kia của ta cũng làm Thám hoa một năm, được phụ hoàng vô cùng yêu thích”. Sắc mặt Tiêu Minh Duệ bình thản, khiến người khác đoán không ra y đang nghĩ cái gì.
Chính vào lúc này, một tiểu tư đến chuyển lời, sau khi gõ cửa, đi vào đưa một phong thư, sau đó liền lui ra ngoài.
Sau khi Lục Dịch mở phong thư ra nhìn một lượt, đột nhiên cười lên, nhìn Tiêu Minh Duệ, vẫy vẫy bức thư trong tay nói: “Có lẽ vài ngày nữa Hoàng thượng sẽ càng thích Tiêu thế tử”.
Ân Nguyên Tân thuê một chiếc xe ngựa, đưa Ân Tố Tố về Ân phủ.
“Đợi sau khi quay về, dặn trù phòng làm một bữa cơm”. Ân Nguyên Tân nói.
Ân Tố Tố gật đầu vâng một tiếng: “Hôm nay đúng là xui xẻo”.
Khó khăn lắm cô mới ra ngoài được một lần, kết quả trên đường gặp phải kẻ muốn giết Bạch Như Sương, kéo ra chuyện Hộ bộ Thị lang tuyệt hậu, đi ăn bữa cơm đụng phải Lục Dịch thì thôi đi, còn nhìn thấy Lâu Vọng Các, biết cô có quen biết với Trình Yên Nhiên….vòng đi vòng lại, cuối cùng lại nói về Bạch Như Sương.
“Ca ca, nếu Lâu Vọng Các và Tiêu thế tử đấu với nhau, phần thắng nghiêng về ai hơn?” Ân Tố Tố hứng thú hỏi.
Ân Nguyên Tân nhìn Ân Tố Tố vẻ mặt hứng thú hóng chuyện, bất lực cười một tiếng nói: “Cảnh Vân”.
Ân Tố Tố nhướn mày, tựa như không định cứ thể bỏ qua cho ca ca nhà mình, nhất định phải hỏi cho ra đáp án.
“Bạch cô nương chọn Cảnh Vân, vậy nên cho dù có người khác xen vào, cũng không có gì phải sợ hãi”. Ân Nguyên Tân vô cùng nghiêm túc trả lời.
Ân Tố Tố cụp mắt, nhưng Trình Yên Nhiên chọn Lâu Vọng Các, Lâu Vọng Các lại chọn Bạch Như Sương, nói tóm lại, hai người này chắc chắn là bia đỡ đạn giúp thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính.
“Ca ca, ngày mai chúng ta còn đi trang tử nữa không?” Ân Tố Tố hỏi.
Ân Nguyên Tân gật đầu: “Đi, hơn nữa ta đã nói với Lục Dịch rồi, ta đi cùng muội, hắn nói chưa bắt được kẻ đó, chạy rồi”.
“A!” Ân Tố Tố tự vỗ trán một cái, vô cùng thất vọng, “vị Lục đại nhân này không phải rất có thủ đoạn sao? Sao lại để chạy mất?”
Hệ thống giao nhiệm vụ đã lâu vậy rồi, nếu như người còn chưa bắt được, thì nhiệm vụ này không phải cứ vậy mà bỏ dở sao?
Ân Nguyên Tân buồn cười nhìn Ân Tố Tố, nói: “Có người bí mật giúp đỡ, thuận tiện tẩy sạch sẽ vết tích của kẻ đó, có vẻ khó giải quyết, có điều hắn vẫn phát hiện được một ít manh mối”.
Ân Tố Tố thở phào một hơi, nói: “Vậy thì tốt, muội nhất định phải bắt được kẻ đó”.
“Ta không lo chuyện này, ta lo chuyện chúng ta và Bạch Như Sương cùng nhau ra ngoài, lo sẽ có người kéo muội vào chuyện của cô ta”. Ân Nguyên Tân nói.
Ân Tố Tố muốn nói lại thôi, không đến mức như vậy chứ, cô chẳng làm gì cả, là Tiêu Cảnh Vân mời huynh muội hai người cùng ra ngoài, sẽ không có chuyện gì cả, nhưng không phải huynh muội hai người còn bị ép kéo vào chuyện này chứ.