Không ai ngờ được đích nữ nhà nhị phòng ở nhà diễu võ dương oai thì cũng thôi đi, vậy mà ra ngoài vẫn không biết thu liễm, không chỉ không biết thu liễm, còn không có não như vậy.
Ân Uyển Nhi nói cho cùng cũng mới bốn tuổi, nữ tử khuê các bốn tuổi, làm sao hiểu được mấy lời mình nói ra kia, chẳng qua là lúc người lớn trong nhà nói chuyện cũng không thèm tránh, nghe chữ được chữ không, liền coi là thật.
Sắc mặt Ân Hằng tát mét, phất tay áo tức giận nói: "Trạch viện nhỏ bé chỗ ta đây thật sự không có cách nào chứa nổi nhị đệ, vẫn mong nhị đệ lượng thứ!"
Ân Toàn An toát mồ hôi hột, lúc này nói nhiều cũng vô dụng, những lời khi nãy nói ra, đến cả mẫu thân ruột của ông ta cũng không có cách nào nói đỡ.
Ân nhị phu nhân bịt miệng Ân Uyển Nhi, ánh mắt hoảng sợ nhìn đại phòng Ân gia và lão phu nhân, cuối cùng ánh mắt rơi trên gương mặt tái nhợt của trượng phu nhà mình, sợi dây căng đột nhiên đứt đoạn.
Xong rồi, thế là xong rồi.
Không có đại phòng giúp đỡ, tất nhiên không thể bám được vào Trấn Nam Vương phủ, không có Trấn Nam Vương phủ, với cái quan vị thất phẩm này thì làm được gì ở kinh thành chứ.
Mọi thứ đều xong rồi.
"Mẫu thân! Người bịt miệng con làm gì! Mẫu thân nói đại phòng có giao tình với Trấn Nam Vương phủ, tương lai con còn có thể làm thế tử phu nhân!" Ân Uyển Nhi phẫn nộ hét lên.
Giống như sét đáng ngang tai, sắc mặt mọi người trong phòng đều vô cùng kỳ lạ, trong chốc lát không biết nên mở miệng thế nào cho phải.
Gặp qua đồ ngu, nhưng ngu tới vậy thì quả chưa thấy bao giờ, đến vị trí thế tử phu nhân cũng dám tơ tưởng!
Ân Tố Tố hơi ngạc nhiên, hóa ra không phải sau khi Ân Uyển Nhi gặp Tiêu Cảnh Vân nhất kiến chung tình là vì dung mạo của cậu, mà là trước đó, Ân nhị phu nhân đã có ý với mối hôn sự này rồi.
Ân Tố Tố nhất thời không biết đưa ra nhận xét thế nào, chỉ muốn nói một câu cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, lại cảm thấy câu hình dung này không đúng lắm, cô chỉ cảm thấy Tiêu Cảnh Vân không thể tính là thiên nga, cũng không cần tâng bốc hắn lên như vậy, nhưng nếu luận gia thế, Ân Uyển Nhi quả thực là lên trời cũng không với nổi thịt thiên nga, nhưng bản lĩnh thì chắc cũng đủ nhỉ.
"Mẫu thân, người đã nói những gì với nhị đệ?" Ân Hằng trực tiếp hỏi.
Lão phu nhân nhắm mắt, cũng may chưa có ngất đi, lần nữa mở mắt, ánh mắt chỉ dán trên người Ân Uyển Nhi, tiểu nghiệp chướng này rốt cuộc là do ai dạy ra vậy, lại dám điên cuồng ngang ngược tới vậy.
Bà cũng không thể tính là thâm khuê phụ nhân* gì, ở kinh thành này cùng con trai cả đã lâu, nếu không có mắt nhìn tốt, thì hậu trạch này làm sao yên ổn được tới vậy.
* Thâm khuê phụ nhân: ý chỉ phụ nữ đã có chồng chỉ ở trong nhà, gần giống gọi là buông rèm nhiếp chính ý.
Bà thiên vị nhị phòng, nhưng không thiên vị tới mức muốn đem luôn cả gia tộc này giao vào tay họ.
"Đó là thế tử duy nhất của Trấn Nam Vương phủ, sao các ngươi dám! Sao các ngươi dám!" Lão phu nhân nghiến răng nói xong, trước mắt tối sầm, trực tiếp ngất đi.
Lão phu nhân đột nhiên ngất, cả Ân phủ hoảng loạn, nếu chẳng may lúc này lão phu nhân chịu không nổi mà ra đi, Ân gia buộc phải tổ chức đại tang, mà nếu như có đại tang lúc này, thì con đường làm quan của Ân đại nhân coi như xong, vậy nên lão phu nhân tuyệt đối không thể có chuyện.
Nhị phòng cũng vô cùng lo lắng, mà còn lo lắng hơn cả đại phòng, bởi vì nhị phòng mới chỉ là quan thất phẩm, nếu như có tang, vậy thì tiền đồ của họ cũng coi như xong.
Đại phu nha hoàn mời tới vẫn chưa vào Ngô Đồng Uyển, liền bị dẫn tới Hồng Lư Uyển bắt mạch cho lão phu nhân trước, Hồ thái y vốn được mời đến để tái khám cho Ân tiểu thư cũng bị lôi qua chỗ lão phu nhân.
Tần Tư Sương ôm Ân Tố Tố ngồi một chỗ, ánh mắt không khỏi hướng ra ngoài.
Vương ma ma khẽ nói: "Phu nhân không cần lo lắng, lý do lão phu nhân ngất, lão gia nhị phòng đều rõ, nếu như lão phu nhân vẫn dám gây khó dễ, vậy thì không cần để ý đến tình cảm huynh đệ nữa".
"Không phải ta lo cho lão phu nhân". Giọng nói Tần Tư Sương có chút mệt mỏi, nhưng không hề giống có ưu phiền trong lòng, "ta là lo Ca Nhi lại phải hầu hạ bên giường, làm lỡ việc học".
"Sẽ không". Vương ma ma trả lời chắc như đinh đóng cột, "lần trước thiếu gia ngất xỉu, lão phu nhân hổ thẹn trong lòng, khẳng định sẽ không có lần thứ hai nữa. Mà A Man tiểu thư lại bị nhị phòng làm bị thương, vậy nên phu nhân phải bảo vệ nữ nhi, cũng không cần đến chỗ lão phu nhân".
"Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là Liễu di nương đi". Tần Tư Sương nói xong, cười lạnh một tiếng: "Bỏ đi, bên ngoài đồn thế nào thì đồn, dù sao ở trong nhà cũng loạn thành một đoàn, bị chụp nhiều hơn hay ít đi vài cái mũ cũng chả sao, không có gì khác biệt cả".
Cái gì mà hậu trạch không yên, cái gì mà đích thê bất hiếu, cái gì mà sủng thiếp diệt thê, đều tùy họ nghị luận đi, bây giờ bà không có thời gian quan tâm mấy lời đồn nhảm kia, chỉ muốn bảo vệ tốt con mình.
"Phu nhân, trước mắt chuyện quan trọng nhất là lão phu nhân có còn muốn để nhị phòng dọn vào đây hay không, nếu như sau khi lão phu nhân tỉnh lại vẫn cương quyết muốn vậy, sợ rằng lão gia cũng không tiện từ chối".
Điều ma ma lo lắng chính là chuyện này, nhị phòng Ân gia không kẻ nào là không có dã tâm, mới bé tí mà đã kiêu căng tự phụ như vậy rồi, chứ đừng nói đến người lớn, mà hơn nữa người lớn cũng rất biết làm bộ làm tịch, bên ngoài kính cẩn, nhưng lúc riêng tư lại dám nói tư tưởng vinh hoa phú quý với trẻ con, đúng là lòng lang dạ thú.
"Sẽ không". Tần Tư Sương rất chắc chắn chuyện này.
"Mẫu thân thiên vị nhị phòng, thậm chí dùng hiếu đạo bức ép lão gia, vốn dĩ lão gia có oán hận trong lòng, cộng thêm việc nhị phòng vậy mà dám có suy nghĩ lợi dụng lão gia để bò lên Trấn Nam Vương phủ. Chuyện này liên quan đến tiền đồ của chàng ấy, đụng vào vảy ngược của chàng, vậy nên chuyện này không cần lo lắng nhiều".
Vương ma ma thở ra một hơi: "Vậy thì tốt, phu nhân à, chúng ta cứ sống tốt cuộc sống của mình là được rồi".
Tần Tư Sương chầm chậm gật đầu, nói: "Dĩ vãng ta cũng cảm thấy như vậy, tính tình dịu dàng ôn hòa chút cũng không có gì là không tốt cả, dù sao ở nhà có mẫu thân, xuất giá lại có phu quân và ma ma, ta có gì mà phải ưu sầu chứ. Nhưng trải qua chuyện này ta đã hiểu ra rồi, chỉ cần ta còn dễ dãi một ngày, con ta liền không dễ sống ngày đó".
Sự thiên vị của lão phu nhân ngày càng trắng trợn, vì muốn nghĩ cách giúp nhị phòng, không biết bà còn làm ra chuyện gì nữa, cho dù Tần Tư Sương không vì bản thân, cũng phải bảo vệ các con thật tốt.
"Ma ma, giúp ta làm một chuyện". Tần Tư Sương nói.
"Mời phu nhân nói".
"Thân làm trưởng tẩu, không có thời gian chăm sóc nhị đệ và nhị đệ tức, vô cùng áy náy, nên gửi vài hạ nhân qua đó". Tần Tư Sương nói.
Vương ma ma cúi đầu, lập tức đi làm ngay.
Ân Tố Tố dựa trên vai mẫu thân, cọ xát nhè nhẹ. Cú ngã này của cô là chuyện tốt, mẫu thân cứng rắn lên rồi, đây là muốn sắp xếp người vào đó, có điều không chỉ nhị phòng, phía tam phòng cũng phải gửi vài người qua, như vậy mới tránh được dị nghị. Có điều Vương ma ma suy nghĩ chu toàn, nhất định sẽ làm tốt.
Một lúc sau, Hồ thái y tới rồi, nhìn thấy vết thương trên trán và cổ Ân Tố Tố, không khỏi thở dài một hơi: "Khi nhỏ lắm tai nhiều nạn, sau khi trưởng thành, vận may sẽ càng nhiều".
Ân Tố Tố không biết sau khi lớn lên vận may có nhiều hơn không, nhưng mà người ta an ủi như vậy thì cũng nên trưng ra bộ mặt tươi cười đi.
Hồ thái y thấy vậy trong lòng mềm mại, đối đãi càng trịnh trọng hơn.
"Ân phu nhân, ta nhớ chỗ Vương phi có Kim Sang Dược vô cùng tốt, so với dược liệu thái y phối ra tốt hơn nhiều, chi bằng đi xin một ít. Dù sao tiểu thư cũng là một cô nương gia, để lại sẹo sẽ không tốt". Hồ thái y nói.
Tần Tư Sương gật đầu, đa tạ nói: "Tạ Hồ thái y chỉ điểm".
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Vương gia vương phi từng ra chiến trường, Kim Sang Dược khẳng định là do quân y phối ra, đó là đồ trong quân, có thể cho Vương phi dùng, chắc chắn là đồ tốt. Nếu không có Hồ thái y nhắc nhở, cô dùng dược liệu bình thường, cũng chưa chắc sẽ không để lại sẹo.
Sau khi đích thân tiễn Hồ thái y khỏi phủ, Tần Tư Sương lập tức phái người chuẩn bị, định tự mình đến Trấn Nam Vương phủ xin thuốc.