Sau khi ăn xong bữa cơm, lão phu nhân vốn muốn dẫn Ân Nguyên Tân đi, chỉ là Ân Nguyên Tân dứt khoát từ chối, tìm lý do là muốn ở với muội muội, nếu không đến học đường lại không được gặp nhau trong thời gian dài, sợ muội muội sẽ quên cậu.
Lý do này hợp tình hợp lý, lão phu nhân cũng không cản trở việc cháu chắt nhà mình gần gũi nhau, đành bỏ đi trước.
Chỉ là ánh mắt của Ân Hằng có chút không đúng, nhưng sau thời gian dài, cũng chỉ thở dài một hơi, Tần Tư Sương đỡ Ân Hằng có chút say đi nghỉ ngơi, nhiệm vụ chăm sóc hai đứa trẻ đành giao cho Vương ma ma.
Ân Tố Tố thực sự vô cùng thích Vương ma ma, thông minh thì rất thông minh, nhưng đáng quý hơn là luôn một lòng bảo vệ gia đình cô, tất nhiên không bao gồm người cha dễ dãi kia, cũng có thể nói là trung thành còn phải xem đối tượng là ai, người này làm được việc lại nhanh nhẹn, ngày càng khiến Ân Tố Tố xem trọng.
Ân Nguyên Tân cũng thích ma ma này, thông minh lại lợi hại, dù gì lão phu nhân cầm quyền, những người hầu trong viện tử không nhất định đều tôn kính Ân phu nhân, nhưng Vương ma ma vừa ra tay, người nào người nấy đều thành thành thật thật.
Bây giờ không có người ngoài, lão phu nhân lại không có ở đây, Vương ma ma cũng vui vẻ thân thiết với họ, khẽ nói: “Thiếu gia tiểu thư cứ chơi trước đi, nô tỳ đi lấy chút điểm tâm đến”.
Ân Nguyên Tân cười đáp lại, Vương ma ma nhận lệnh ra ngoài.
Ân Nguyên Tân trải giấy vẽ ra, lấy ra chiếc cọ vẽ nhỏ nhỏ cố ý làm riêng cho Ân Tố Tố đặt vào tay cô, khẽ nói: “Muội muội vẽ nào”.
“Ca ca”. Ân Tố Tố muốn nói lại thôi, sao cái tên Tiêu Cảnh Vân kia vẫn chưa tới chứ?
Có lẽ là thần giao cách cảm, Ân Nguyên Tân hiểu ra rồi, sắc mặt hơi tối lại, nhưng không phải do Ân Tố Tố, chỉ nhẹ giọng dỗ: “Vị ca ca kia bệnh rồi, chắc là không tới đâu”.
Ân Tố Tố ngạc nhiên, lại nghĩ tới ca ca cô là ngày ngày đều được cô cho ăn các loại đan dược giúp cơ thể khỏe mạnh mới chống đỡ được, tên thế tử gia kia vốn đã có bệnh từ trong bụng mẹ, tuy trị khỏi rồi, nhưng vẫn còn yếu, sau một phen này, có lẽ bệnh khá lâu, Trấn Nam Vương phi có lẽ lại nổi trận lôi đình rồi.
Ân Tố Tố nghĩ tới hôm nay Ân Nguyên Tân nói sẽ cắt giảm khối lượng bài học cho phù hợp, sâu chuỗi lại đã hiểu được phần nào rồi.
Nếu Tiêu Cảnh Vân bệnh, vậy thì không còn cách nào rồi, Ân Tố Tố chỉ đành vun đắp tình cảm với ca ca nhà mình thôi. Bây giờ cô cũng xem như có chút bản lĩnh rồi, vẽ mấy thứ hoa cỏ gì đó cũng ra hình thù, liền được ca ca khen lên tận mây xanh, thậm chí còn đem mấy bức treo lên luôn.
Ân Tố Tố không có chút xấu hổ nào, thậm chí còn vô cùng đắc ý, rơi vào mắt mẫu thân cô lại là một trò đùa. Có điều quan hệ trong nhà ngày càng hòa thuận, cha cô cũng thích ở bên thê tử cùng hai đứa con nhà mình, vậy nên phía Liễu di nương lại muốn gây chuyện rồi.
Hôm nay Ân Tố Tố đang chán nản ngồi chơi một mình, bởi vì trong phủ đều phải chuẩn bị đón năm mới, cả nhà ai cũng bận rộn, chỉ có nhóc con như cô thì không phải làm gì, có hai tiểu nha đầu chơi cùng cô.
“Mặc Mặc, đăng nhập”.
【Ding! Chúc mừng kí chủ nhận được một viên Ngưng Hương Hoàn.】
Ân Tố Tố hơi ngơ ra, hỏi: “Sao không phải đan dược giúp cơ thể khỏe mạnh nữa?”
【Kí chủ, tạm thời hết hàng.】
Ân Tố Tố dở khóc dở cười, thứ cô đăng nhập nhận được nhiều nhất cũng có tác dụng nhất chính là mấy viên đan dược giúp thân thể khỏe mạnh này, dù gì cô cũng không ra ngoài được, ở trong phủ cũng không thể chạy loạn khắp nơi, nên cũng chỉ có mấy thứ này thôi, nhưng không ngờ vậy mà lại hết hàng rồi.
“Ngưng Hương Hoàn này có tác dụng gì không?” Ân Tố Tố hỏi.
【Nâng cao tập trung, giảm mệt mỏi.】
Ân Tố Tố nghĩ nghĩ rồi nói: “Có thể cho ca ca dùng”. Ca ca cô vì học tập quá độ, có chút lao tâm khổ cực, dùng cái này không tồi.
【Kí chủ, cái này bình thường đều là nữ tử dùng, sau khi uống xong, cơ thể thường sẽ có hương hoa thoang thoảng.】
Ân Tố Tố ngạc nhiên, sau đó hứng thú hỏi: “Bao lâu?”
【Ba tháng.】
Ân Tố Tố cười rồi, trêu ca ca một chút cũng không tồi, nếu như cơ thể ca ca có hương hoa ba tháng liền, sợ là sẽ náo ra ngoài luôn mất.
“Mặc Mặc, hôm nay đăng nhập không tồi”.
【Kí chủ, cô thật sự muốn để ca ca cô mang mùi hoa suốt ba tháng hả, cái này bình thường đều là nữ tử dùng, cả người lúc nào cũng thơm tho, ra đường câu dẫn ong bướm, khí thế biết bao nhiêu.】
“Còn câu dẫn ong bướm”. Ân Tố Tố hiếu kỳ.
【Vâng kí chủ, hơn nữa nói ra thì cái này cũng xem như thuốc độc.】
“Thuốc độc còn có thể dùng như vậy sao?”
【Kí chủ, có những loại độc có dược tính mạnh, người bình thường không chịu được, thì không phải là thuốc độc sao. Nhưng nếu dùng đúng liều lượng thì lại có thể cứu được người. Có điều kí chủ yên tâm, dược phẩm của Hoàng Lão Tà, cô muốn gì cũng có.】
Ân Tố Tố lại cười rồi, khi đó Mặc Mặc bảo cô học cách chế độc của Hoàng Lão Tà, ngang vai ngang vế với nữ chính, cô còn cảm thấy thú vị, nhưng không muốn xen vào, bây giờ xem ra, tìm hiểu thuốc độc cũng không tồi.
Ân Tố Tố đập đập cái bàn tính, Tần Tư Sương bận đến độ chân không chạm đất đã tới rồi, hơn nữa không chỉ mình bà đến, phía sau còn có hai người nữa.
Ân Tố Tố đưa mắt nhìn, một người là ca ca cô, người kia chính là vị hôn phu kiếp trước.
Tiêu Cảnh Vân vậy mà lại tới phủ vào lúc này? Lẽ nào có chuyện gì sao?
Tần Tư Sương có chút lo lắng, nhưng không biểu hiện lên mặt, ngữ khí khoan hòa nói: “Ta còn tưởng quả cân này ngủ rồi cơ, không ngờ lại đang ngồi chơi”.
“Vẽ”. Ân Tố Tố bất mãn kháng nghị nói.
Tần Tư Sương không nhịn được bật cười, đứa nhỏ này mới lớn thêm chút, không ngờ lại nghe hiểu lời bà nói.
Tiêu Cảnh Vân cũng thích cô nhóc trước mặt này, thấy cô bất mãn, liền thuận tay cầm một bức họa, xem xét nửa ngày, cau mày hỏi: “Đây là đá?”
Ân Nguyên Tân mặt không cảm xúc trả lời: “Núi giả”.
“Vậy cái này là cỏ?”
“Cây trúc”.
“Vậy cái này là đầm, còn thứ vẽ bên trong này là cá?” Tiêu Cảnh Vân tìm ra một bức họa, nỗ lực nhìn xem nó là thứ gì.
Ân Nguyên Tân liếc qua, lấy ra bức họa gốc, nói: “Là Ngự Lâm Sơn Thủy”.
Tiêu Cảnh Vân lặng lẽ đặt bức họa trở lại, cậu biết kĩ năng vẽ của Ân Nguyên Tân, cũng biết Ân Tố Tố nhỏ tuổi cầm bút còn không vững, nhưng Ân Nguyên Tân ở học đường khen muội muội có tư chất, vẽ tranh cũng ra hình ra dạng rồi, kết quả là như này sao?
Tần Tư Sương nhìn con trai nhà mình nét vẽ tuyệt diệu, nhìn những ngọn núi cao sừng sững trong bức họa cùng dòng sông trải dài như dải ngọc, lại nhìn sang nét vẽ mô phỏng của con gái, đột nhiên có cảm giác dở khóc dở cười.
“Cũng chính là nói con cùng muội muội nghịch bậy”. Tần Tư Suong quở trách.
“Chỉ có duy nhất đứa muội muội này, tất nhiên là phải cho muội ấy những gì tốt nhất”. Ân Nguyên Tân cười nói, đặt bức họa xuống.
Tiêu Cảnh Vân gật đầu nói: “Có muội muội cũng là chuyện tốt”.
Ân Tố Tố nghe vậy, lại nghĩ tới một chuyện, khi Trấn Nam Vương phi ra trận giết địch bị thương, vậy nên sau khi sinh ra Tiêu Cảnh Vân thì không còn khả năng mang thai nữa, nhưng Trấn Nam Vương Tiêu Dục cả đời không nạp thiếp, bảo vệ thê tử nhà mình bình an sống hết kiếp này, cũng chưa từng vì chuyện người nối dõi mà sinh ra khoảng cách với Trấn Nam Vương phi, là một người cực kỳ tốt.
Cũng chính vì phụ mẫu như vậy, nên Tiêu Cảnh Vân là người chỉ có một tâm một ý, nữ chính tất nhiên cũng rất hài lòng với chuyện một đời một kiếp hai người cùng nhau như vậy, đây cũng là giới hạn của cô ta.
Trong lòng Ân Tố Tố đột nhiên có một ý nghĩ mơ hồ, có điều vẫn chưa kịp nghĩ kĩ, sau khi Tần Tư Sương nói chuyện qua loa hai câu với Tiêu Cảnh Vân, lại phải ra tiền sảnh bận rộn tiếp, bởi vì lão phu nhân đích thân phái người tới hối rồi.