Tiêu Cảnh Vân nhận được thư của Ân phủ, Vương quản gia nói là Ân tiểu thư chỉ đích danh muốn y tự mình đem lễ vật bồi thường đến, hơn nữa sau khi nhận được thư, làm phiền trả lời càng sớm càng tốt.
Tiêu Cảnh Vân cho rằng có chuyện gì gấp, ngay lập tức mở thư ra xem.
Thư của Ân Tố Tố không dài, chỉ là đem chuyện của Tống quản sự kể lại từ đầu chí cuối không sót chữ nào, sau cùng thêm một câu: Thói đời quen làm càn, cướp luôn cả trẻ con, người ta muốn báo quan thì không cho, tưởng rằng có thế lực chống lưng thì có thể tùy tiện ức hiếp lão bách tính sao?
Tiêu Cảnh Vân biết rõ y không hề nhúng tay vào chuyện này, khả năng duy nhất chính là người của phủ nha biết Bạch Như Sương sống ở phố Nam, lại biết rõ nơi ở của cô ta, y từng đến đó, ngũ hoàng tử cũng từng đến đó. Vậy nên phủ nha cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nên đè chuyện này xuống.
Sắc mặt Tiêu Cảnh Vân có chút khó coi.
Y biết Ân Tố Tố không nói dối, hơn nữa Bạch Như Sương quả thực từng mấy lần làm ra những chuyện kỳ lạ, sau đó đều nói là do cô ta nằm mơ.
Chuyện này chắc lại là nằm mơ đây.
"Thư của A Man?" Vừa hay Triệu Hồng Mai đi đến, chưa đợi Tiêu Cảnh Vân phản ứng lại đã cầm lấy bức thư.
Vừa đọc xong thư, Triệu Hồng Mai liền phát hỏa.
"Đây là thật sao?" Triệu Hồng Mai siết chặt bức thư trong tay, lạnh giọng hỏi.
Tiêu Cảnh Vân mở miệng, cũng chỉ đành nói: "Con lập tức đi điều tra ngay".
"Không cần điều tra nữa, đây chắc chắn là thật rồi, A Man tuyệt đối không bịa chuyện!"
Triệu Hồng Mai chỉ cảm thấy như có một tảng đá đè ở cổ họng mình, lên không được mà xuống cũng chẳng xong, tức đến mặt mũi đỏ bừng.
Giờ khắc này Tiêu Cảnh Vân không nói nổi lời nào đỡ giúp Bạch Như Sương nữa, mọi chuyện chính là như mẫu thân y nói, A Man tuyệt đối không bịa chuyện, thế nên cho dù y đi điều tra kết quả cũng như vậy mà thôi.
"Cảnh Vân, tuy bây giờ con chưa có thực chức, nhưng tốt xấu gì cũng đã nhiều lần đi xử lý công vụ, từng nhìn thấy những bách tính bị ép đến đường cùng, càng biết nếu không phải bất đắc dĩ bách tính cũng không muốn đi báo quan, chính là vì sợ quan phủ cấu kết, như vậy chi bằng chịu chút thiệt để bảo vệ mạng sống!"
Triệu Hồng Mai tức đến nỗi khóe mắt ửng hồng, hận không thể rèn sắt thành thép mà nhìn Tiêu Cảnh Vân.
"Mẫu thân....."
"Chuyện này, con đích thân đi xin lỗi đi, ngoài ra, kêu Bạch cô nương của con sau này tránh xa trang tử của A Man ra, tốt nhất là vĩnh viễn đừng đặt chân vào nửa bước". Triệu Hồng Mai tức giận, "ta biết tại sao cô ta luôn nhằm vào A Man, chẳng qua là vì con và A Man cùng nhau trưởng thành, con lại đối với A Man rất tốt, khiến cô ta cảnh giác, lần trước chỉ vì huyết ngọc mà thậm chí nổi cả sát tâm!"
"Mẫu thân, cô ấy chỉ là...cô ấy thật sự không muốn đả thương người khác".
"Nữ tử giang hồ, đả thương một người thì tính là gì". Triệu Hồng Mai giễu cợt một tiếng, "tóm lại chuyện này con phải đích thân đi xin lỗi, nếu cô ta dám nhằm vào A Man một lần nữa, thì ta cũng nói luôn cho con biết, hôn sự của con do ta làm chủ, đến lúc đó dù là chính thê hay thiếp thất, đều do ta sắp xếp".
Triệu Hồng Mai nói xong, tức giận phất ống tay áo, quay người bỏ đi.
Điều khiến Bạch Như Sương không chấp nhận được nhất đó là gì, chính là bên cạnh Tiêu Cảnh Vân có quá nhiều nữ nhân, chỉ một A Man thôi đã khiến cô ta cảnh giác tới vậy, nếu như có thêm nhiều nữ nhân khác, cô ta nhất định sẽ làm ầm lên với Cảnh Vân.
Đây mới là điều Triệu Hồng Mai hy vọng.
Từ sau khi con trai bà quan biết nữ tử này, mọi tâm tư đều đặt hết trên người cô ta, không thèm ngó ngàng gì đến sự nghiệp nữa, vì nữ tử này mà hết lần này đến lần khác vượt quá giới hạn.
Bạch Như Sương đúng là giống hết sư phụ cô ta!
Tiêu Cảnh Vân xoa xoa mi tâm, gọi Tôn An đến, kêu ông đến phòng thu chi lấy ít ngân lượng ra, lấy thêm hai củ sâm già từ khố phòng đến, tặng Tống quản sự ở trang tử coi như bồi thường, còn mình đứng tại chỗ nghĩ ngợi chốc lát, sau đó trực tiếp leo lên ngựa đến Ân phủ.
Sau khi Ân Tố Tố gửi thư đi thì mặc kệ, dù sao sau khi Tiêu Cảnh Vân nhận được thư nhất định sẽ bồi thường lại cho Tống quản sự, đương nhiên kết quả tốt nhất là có thể cảnh cáo Bạch Như Sương, sau này địa bàn của cô ta sẽ ít đi.
Thế nên sau khi Ân Tố Tố biết Tiêu Cảnh Vân đích thân đến phủ thì rất kinh ngạc, bèn cho người mời y vào trong.
Tiêu Cảnh Vân ngồi trong viện tử, nâng mắt nhìn quanh Thanh Trúc Viện một vòng.
Nơi này trước kia khi y còn nhỏ rất hay đến, sau này A Man lớn rồi, Nguyên Tân không cho y vào đây nữa. Y cảm thấy chẳng có gì cả, y chứng kiến A Man từ nhỏ trưởng thành tới hiện tại, cũng xem như một nửa là muội muội, những lời đồn bên ngoài căn bản không cần quan tâm.
Nhưng vào lúc này, y đột nhiên nhớ tới lời của Ân Nguyên Tân.
"Ngươi có thể không để ý, A Man cũng không để ý, nhưng lỡ như có người để ý thì sao?"
Đúng vậy, có người để ý thì sao.
Sương Nhi của y để ý chuyện này tới vậy, năm lần bảy lượt kiếm chuyện, trở nên mẫn cảm đa nghi, hình như khác hoàn toàn với lần đầu gặp gỡ.
"Tiêu thế tử đến đây làm gì?" Ân Tố Tố lạnh nhạt nói xong, nhẹ nhàng nâng váy lên, chầm chậm ngồi xuống.
Tiêu Cảnh Vân hít sâu một hơi, đứng dậy, nghiêm túc nói: "A Man, ta đến để xin lỗi".
"Tiêu thế tử có gì mà phải xin lỗi, người nên xin lỗi không phải huynh". Ân Tố Tố nhướn mày nhìn y nói.
"A Man...chuyện này, ta thay mặt cô ấy xin lỗi, vẫn hy vọng muội đừng để trong lòng, sau này ta nhất định không để cô ấy làm ra những chuyện như vậy nữa". Tiêu Cảnh Vân nói.
Sắc mặt Ân Tố Tố trầm xuống, giọng điệu giận dữ nói: "Muội tự nhận chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với cô ta, cũng chẳng nói xấu cô ta điều gì cả, tại sao hết lần này đến lần khác đều là muội nhẫn nhịn nhượng bộ chứ?"
"A Man..."
"Tiêu thế tử, đứng nói chuyện vô ích nữa, muội với huynh chẳng có gì để nói cả. Nể tình chúng ta quen biết từ nhỏ, muội khuyên huynh một câu, tốt nhất là tránh xa nữ tử này một chút. Nhưng nếu như huynh yêu cô ta đến độ không thể buông bỏ được, vậy thì mong huynh quản cho tốt nữ nhân của mình, sau này tránh xa muội ra, muội không đối phó nổi cô ta đâu".
Ân Tố Tố không muốn nhìn thấy bộ dạng áy náy và đau lòng của Tiêu Cảnh Vân, nhìn rồi chỉ thêm chướng mắt.
"Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư không hay rồi, ngoài cửa có người kiếm chuyện!" Tiểu Nha hò hét ầm ĩ xông vào, sau khi nhìn thấy Ân Tố Tố, vội vàng cúi người hành lễ: "Tiểu thư, Bạch cô nương muốn giết tới đây rồi".
"Giết tới đây?" Ân Tố Tố cười lạnh một tiếng, "nói Tào Tháo Tào Tháo tới rồi, Tiêu thế tử, làm phiền huynh nói rõ ràng với nữ nhân của huynh được không? Đừng liên lụy đến Ân phủ muội".
"A Man, ta đi trước một bước". Tiêu Cảnh Vân vội vàng chạy đi.
Ân Tố Tố chỉnh lại y phục, khóe miệng khẽ nhếch, nói: "Đi, chúng ta đi xem xem, ta lại muốn xem xem cô ta muốn làm gì?"
"Hình như là vì nhận ra ngựa, nên nhất quyết muốn vào trong, em vừa nhìn thấy liền cho người cản lại, nhưng càng cản cô ta càng muốn xông vào". Tiểu Nha vội thấp giọng nói.
"Chậc, xem ra tính chiếm hữu của Bạch Như Sương đúng là dọa người mà". Ân Tố Tố mỉa mai một tiếng, đưa theo Tiểu Nha chầm chậm bước ra ngoài.
Tiêu Cảnh Vân đi rất nhanh, trò cười đã dừng lại rồi, nhưng lúc y đến thì Bạch Như Sương đã rút kiếm ra rồi.
"Muội muốn làm gì?" Tiêu Cảnh Vân nhả từng chữ một, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Như Sương.
Bạch Như Sương mở miệng, cô ta nhận ra Liệt Phong, tất nhiên biết Tiêu Cảnh Vân đang ở Ân phủ. Ân Nguyên Tân thì đã đi thi rồi, người duy nhất y có thể tìm chỉ có Ân Tố Tố.
Cô ta không biết sao lại cảm thấy hoảng sợ, nên muốn gặp Ân Tố Tố, cũng muốn vào trong xem xem, kết quả bị người của Ân gia cản lại. Cô ta nóng lòng nên rút kiếm ra, chỉ vì muốn dọa mấy người đó tránh ra thôi, thực sự không muốn đả thương người khác.