Hôn ước được hủy bỏ và dĩ nhiên Nghiêm Phong cũng sẽ không điều tra về vụ tai nạn ấy nên việc Lục Thiên Thiên sắp đặt đó cũng vì thế mà bị chôn vùi.
(Đôi lời của tác giả: Từ giờ mình sẽ gọi Bạch Thiên Ý là Lục Thiên Thiên nha mọi người, cho nó tiện hihi)
Lục Thiên Thiên bắt đầu cuộc sống mới của mình. Sáng thức dậy sớm cùng với Lục Vĩ Kỳ đi chạy bộ, có lẽ vì đây là lần đầu thấy con gái chủ động đòi tập thể dục với mình nên Lục Vĩ Kỳ rất vui, ông nói rất rất nhiều. Lục Thiên Thiên cũng vì những lời này mà vui lên không ít.
- "Nếu cha đã vui như thế thì sau này sáng nào con gái cũng cùng cha chạy bộ, cha thấy sao?"
- "Con nói thật sao? Như vậy thì quá tốt, cha rất thích, con nhớ đã hứa thì phải giữ lời đấy."
Ông vô cùng phấn khởi bởi sau này mỗi sáng sẽ không phải lẻ loi mà đi tập thể dục một mình nữa. Vì thế mà thao thao bất tuyệt kể toàn chuyện trên trời dưới đất cho cô nghe. Cô cũng vì sự nhiệt tình của người cha này mà suy nghĩ 'Liệu mình có nên đổi ý không?'. Tuy là như vậy nhưng cô vẫn rất thích người cha này.
Sau khi Lục Vĩ Kỳ và Lục Thiên Thiên về nhà thì sẽ ăn sáng cùng với Vân Tuyết, cả nhà ba người thật vui vẻ. Ăn sáng xong Lục Vĩ Kỳ đến công ty Lục Thiên làm việc còn Lục Thiên Thiên thì theo Vân Tuyết học cắm hoa, học nấu ăn. Thật ra cô nấu ăn rất giỏi cô từng làm thêm trong một nhà hàng rất lớn nên cô biết nấu rất nhiều món ngon, nhưng mà Lục Thiên Thiên trong truyện về phương diện này thì lại rất tệ, cô sợ lỡ như sau này nấu ăn ngon sẽ bị nghi ngờ nên đã ở bên Vân Tuyết nài nỉ bà dạy cho cô nấu ăn. Hai mẹ con quấn quýt bên nhau từ sáng tới chiều, có lúc bà sẽ rủ cô cùng đi shopping, mua cho cô rất nhiều đồ nào là quần áo, giày dép, túi xách, đầm dạ hội.. nhưng cô đều lắc đầu bởi vì nó quá ư là "hở" và không phù hợp với phong cách của cô tí nào. Cô chọn cho mình, vài bộ trang phục nào là áo sơ mi, quần jean, đầm, váy.. chỉ chọn màu trắng, màu đen, màu xanh, màu hồng và tím nhạt. Rồi hai mẹ con lại tiếp tục đi làm tóc, cô chọn cho mình màu tóc nâu đen và uốn nhẹ làm tôn lên mái tóc dài khỏe khoắn. Bà thì ngồi đó quan sát con gái xinh đẹp của mình mà không ngừng cảm thán:
'Công nhận đứa con gái của mình xinh đẹp thiệt nha. Chắc chắn là thừa hưởng gen của mình rồi, đâu như ông chồng vừa già vừa xấu của mình.. hehe.. công nhận mình sinh khéo thiệt.' Vừa nghĩ bà vừa chậc lưỡi nhìn Lục thiên Thiên.Những việc như thế được lặp đi, lặp lại suốt hai tháng và những lúc rảnh rỗi cô sẽ tiếp tục thiết kế trang sức, đôi lúc cô sẽ cố gắng nhớ lại cốt truyện rồi viết ra quyển sổ tay của mình, những cột mốc quan trọng.. v.. v. Bây giờ cô đang rất mong chờ, rất muốn gặp một người, người mà cô ấn tượng nhất khi đọc xong cuốn tiểu thuyết "Bởi vì yêu em" này. Người ấy chẳng phải nam chính, càng không phải nữ chính mà chính là nam phụ Vương Tu Kiệt.
- "Nam phụ em chờ anh xuất hiện."
* * *
- "Thiên Thiên à, mẹ có chuyện muốn nói với con, mở cửa cho mẹ với."
Vân Tuyết gõ cửa phòng Lục Thiên Thiên, nhẹ giọng gọi.
- "Vâng, mẹ đợi con một lát con sắp xong rồi." Cô vội chụp lấy cái khăn gần đó, lau vội mái tóc đang ướt sũng của mình rồi chạy đến mở cửa phòng cho bà.
- "Mẹ vào đi ạ."
- "Con mới gội đầu à? Nhanh lên, nhanh lau khô kẻo bị cảm thì không nên."Bà cầm lấy cái khăn cô đang vắt trên vai rồi đẩy cô ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn trang điểm.
- "Con ngồi xuống đây, để mẹ lau tóc cho con."Cô ngoan ngoãn ngồi xuống nhìn bà tỉ mỉ lau tóc cho mình cảm giác hạnh phúc đến lạ. Cô ước gì bà chính là mẹ ruột của mình và cô có thể đường đường chính chính nhận được sự quan tâm, chăm sóc của mẹ mà không phải vì thân thể này. Cô không muốn giấu bà nữa, cô muốn nói rõ với bà nhưng liệu nói ra rồi thì bà có còn yêu thương cô nữa không. Cái cảm giác khó chịu này khiến cô cứ giằng co mãi giữa nói và không nói.
- "Mẹ, con muốn hỏi là.. nếu như.. chỉ là nếu như thôi nha."
Cô nhìn bà vô cùng chân thành rồi đợi bà gật đầu trả lời.
- "Ừ, con nói đi."Nghe được câu trả lời cô nói tiếp.
- "Nếu như con không phải con gái ruột của mẹ thì mẹ có còn thương con nữa không?"
Cô đang rất hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ bà, trái tim thì cứ đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nếu lỡ bà nói không thì cô biết làm sao, cô cảm thấy bất an vô cùng. Rồi tự nhiên bà vươn tay búng lên trán cô một cái "bốc" khiến cô giật mình kêu nhẹ một tiếng a~.. đưa tay xoa xoa chiếc trán xinh xắn của mình.
- "Ngốc này, con không phải con gái của mẹ thì là con của ai, hỏi ngớ ngẩn không à."Bà trách nhẹ, còn cô chỉ biết cười cho qua chuyện rồi tiếp tục hỏi:
- "Vậy thì.. vậy con trước khi mất trí hay là sau khi mất trí tốt hơn?"
Câu hỏi này của cô khiến cho Vân Tuyết phải bỏ chút thời gian suy nghĩ: 'Trước đây Thiên Thiên cũng rất ngoan nhưng hễ động tới chuyện của Nghiêm Phong thì nó lại không nghe lời chút nào, còn bây giờ tuy mất trí nhớ nhưng càng lúc càng ngoan hơn, mình rất thích như bây giờ, dạy nó những gì mình biết, còn cái lão già nhà mình thì ngày ngày càng vui hơn rồi, nói lắm thế mà.'
- "Con của bây giờ vẫn là tốt hơn."
- "Vậy mẹ có thích không?"
- "Ừm, mẹ vô cùng thích."Bà gật đầu, cười nhẹ với cô, nụ cười của người mẹ hiền từ trấn an con gái.Cô vui sướng, quay mặt đi cười lén. Bất chợt nhớ ra điều gì cô vội hỏi:
- "À đúng rồi mẹ bảo đến tìm con có việc mà?"
- "Ừm, mẹ tính rủ con cùng mẹ sang Anh Quốc đi thăm họ hàng ấy mà, tiện thể nghe nói là tập đoàn Jewellery vừa mới ra mẫu dây chuyền sapphire màu xanh dương, bạn mẹ nói là cực kì đẹp nên mẹ cũng muốn đến xem con đi cùng mẹ nha!"
'Tập đoàn Jewellery chẳng phải là của Vương Tu Kiệt sao? Còn sợi dây chuyền sapphire màu xanh dương mà mẹ nói, chẳng phải là sợi dây chuyền Vương Tu Kiệt sẽ tặng cho nữ chính Lâm Y Tình khi được cô ta giúp đỡ trong thang máy sao? Thật ra dù mẹ có đi cũng không có tác dụng mà vì anh sẽ không bán nó, biết nói với mẹ như thế nào bây giờ. Nhưng mà nếu mình đến đấy thì liệu có gặp được anh không?'. Dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang bởi tiếng nói của Vân Tuyết:
- "Thiên Thiên, Thiên Thiên con có muốn đi cùng mẹ không? Con suy nghĩ gì mà chú tâm thế?"
- "Không có gì, con chỉ nghĩ nếu chúng ta cùng đi hết thì cha ở nhà chắc buồn lắm."
- "Con không cần phải lo chúng ta đi chỉ có mười ngày thôi, với lại tuần sau cha con đi công tác không có ở nhà. Mà cho dù ông ta buồn thì đã sao, suốt ngày chỉ biết đi công tác khiến mẹ phát chán."Vân Tuyết nói giọng như hờn dỗi.
- "Được, được mẹ đừng giận để con đi cùng mẹ."Cô lấy tay mình vỗ nhẹ lên đôi tay của bà an ủi.
- "Vậy con chuẩn bị đồ đi, sáng mai chúng ta cùng đi, mẹ đã đặt vé máy bay rồi. Ngày mai sẽ cho ông ta biết cái cảm giác bị bỏ rơi."Vừa nói bà vừa đi ra khỏi phòng Lục Thiên Thiên.
- "Vương Tu Kiệt, thật sự rất muốn gặp anh - người bạn cùng cảnh ngộ."
Sáng hôm sau
- "Ông già, hôm nay ông ở nhà tự ăn cơm một mình đi, hai mẹ con chúng tôi sẽ sang Anh Quốc chơi, mười ngày sau sẽ về. Tự lo liệu đi."
- "Ơ này, bà đi sao không nói trước với tôi."
- "Không phải là bây giờ đang nói với ông sao.. với lại mọi khi ông đi công tác cũng chẳng thèm báo với tôi một tiếng."
Âm lượng lời nói của Vân Tuyết ngày càng nhỏ lại như một lời trách cứ nhẹ nhàng.
- "Cái đó là vì công ty có việc đột xuất chứ không phải tôi muốn. Bà thiệt là.."
- "Tôi không biết.. Bây giờ chúng tôi sẽ đến London (Luân Đôn) ở chỗ dì của Thiên Thiên ông hãy tự lo cho mình đi."
Nói rồi bà kêu người xách hành lí ra xe, còn Thiên Thiên cô chỉ biết cười với độ dễ thương của cha mẹ mình.
- "Cha à, ở nhà mạnh giỏi con đi cùng mẹ đây.."
Cô đưa tay lên chào tạm biệt cha mình rồi lặng lẽ đi theo sau mẹ.
#Tập đoàn Phong Hạo#
- "Tổng giám đốc, tháng sau bên tập đoàn Jewellery sẽ chính thức sang đây kí hợp đồng hợp tác với công ty chúng ta, bây giờ chúng ta có cần đến Luân Đôn một chuyến không?"
Lâm Y Tình cầm sấp tài liệu để lên bàn của người đang ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc ấy, nhẹ giọng hỏi.
- "Vậy em đặt vé máy bay giúp tôi đi, sáng mai chúng ta đến Luân Đôn. Còn bây giờ em cùng tôi đi ăn nào."
Vừa nói anh vừa đứng lên, cầm lấy chiếc áo vest màu đen được vắt ngay sau ghế, khoác lên người rồi đi ra khỏi phòng làm việc. Hai tháng nay, thời gian anh ở bên Lâm Y Tình rất nhiều nhưng mà anh vẫn cảm thấy như đang thiếu thiếu cái gì đó.. Đúng rồi là thiếu mất đi cái cảm giác bị Lục Thiên Thiên bám đuôi, bị cô quấy rầy. Đáng ra anh nên cảm thấy vui mới đúng nhưng mà sao trong lòng chỉ toàn cảm giác mất mác thế này. Có lẽ hạt sạn mà cô gieo trên người anh hôm xảy ra tai nạn đã thực sự nảy mầm.