"Mẹ tôi bảo tôi gọi em xuống ăn cơm."
Câu nói của anh đã xua đi bầu không khí quỷ dị vừa rồi. Cô khẽ gật đầu nhìn anh:
"Được. Anh đợi tôi một chút."
Cô chạy vào nhà vệ sinh rửa sạch đôi tay của mình, vui vẻ chạy ra cửa.
"Đi thôi."
Tống Dật và Lục Thiên Thiên cùng đi xuống khiến Vân Tuyết có hơi ngạc nhiên, còn Cố Nhu thì vô cùng vui vẻ, bà nhìn thật kĩ con trai mình trong lòng cười khoái chí, bèn nãy lên ý nghĩ trêu chọc anh.
"Tiểu Dật định đi đâu à?"
"Không có."
"Vậy sao con lại ăn mặc như thế? Lại là mặc bộ vest mới nữa?"
Tống Dật biết bà mẹ của mình đang cố tình trêu chọc, nhưng anh không tức giận mà thuận nước đẩy thuyền.
"Chỉ là có người vừa mới khen. Sẵn tiện, muốn quyến rũ người ta một chút."
Lục Thiên Thiên vừa nghe câu này của anh liền muốn sặc nước bọt, cô ho sặc sụa như không nuốt nổi lời nói kia.
'Chắc không phải là đang ám chỉ mình đó chứ?' Cô còn mải loay hoay với suy nghĩ vừa rồi thì thấy một ly nước được đưa tới trước mặt.
"Uống nước vào sẽ bớt ho."
Cô ngước mắt nhìn anh, nhìn vẻ mặt lo lắng của anh trong lòng lại cảm giác là lạ, tim bỗng đập nhanh khiến mặt cô nóng ran.
"Anh là đang cố tình quyến rũ tôi sao?"
"Đương nhiên, tôi chính là đang muốn quyến rũ em."Tim Lục Thiên Thiên càng lúc đập càng nhanh, cô xoay mặt chỗ khác như đang cố che giấu khuôn mặt đỏ ửng của mình. Vân Tuyết thấy thái độ của con gái khác lạ liền nói mấy lời giải vây:
"Thôi hai đứa ngồi xuống ăn cơm đi, ta và Cố Nhu đợi nãy giờ."
Lục Thiên Thiên cảm thấy người mẹ của mình cực kì tuyệt vời, rất hiểu tâm lý cô à nha. 'May quá, được mẹ cứu rồi.'
Anh kéo ghế cho cô ngồi, vị trí vẫn là ngồi bên cạnh anh. Vừa ngồi xuống anh liền cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào chén cô.
"Em ăn nhiều vào. Tôi gắp cho em." Anh gắp cho cô rất nhiều nào là thịt, cá, rau.. nhiều đến nỗi chén cô thoáng chút đã đầy.
Cố Nhu và Vân Tuyết nhìn Tống Dật với vẻ ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì. Còn Lục Thiên Thiên thì cảm thấy anh chắc lại đang phát bệnh rồi. Cô nói nhỏ vào tai anh sợ người lớn nghe được.
"Tống Dật anh lại phát bệnh gì rồi? Tự nhiên lại gắp đồ ăn cho tôi?"
"Chẳng phải hôm trước ở nhà hàng em gắp thức ăn cho tôi sao? Bây giờ tôi gắp lại cho em."
"Anh gấp nhiều như vậy làm sao tôi ăn được cơm."
"Không sao, từ từ cũng ăn được thôi. Tôi đã hứa sau này mỗi ngày đều sẽ gắp thức ăn cho em."
"Không cần tôi có tay tôi tự gắp được."
"Nhưng tôi đã hứa thì sẽ giữ lời."
'Dù gì một tuần nữa mình về nhà rồi, mặc kệ anh ta'
"Tùy anh."
Cô cầm chén cơm lên ăn, anh hài lòng vì cô rất nghe lời.Suốt bữa ăn mỗi khi chén của Lục Thiên Thiên vừa mới vơi đi thì lại có thêm một món khác. Cô ăn xong thì căng cả bụng.
"Tôi thấy anh là đang cho lợn ăn thì đúng hơn." Lục Thiên Thiên ngồi trên ghe xoa xoa cái bụng nhỏ của mình.
"Dù sao là chính miệng em nói với tôi để thừa thức ăn thì rất lãng phí a~"Lục Thiên Thiên cứng họng không biết nên nói gì.
"Thiên Thiên, nếu con no quá thì đi xung quanh dạo cho bớt no, không được lên phòng nằm, như vậy không tốt cho đường tiêu hóa." Vân Tuyết lo lắng nói.
"Mẹ cháu nói đúng đó Thiên Thiên nên đi ra ngoài vận động như vậy mới tốt."
"Vâng ạ." Lục Thiên Thiên đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
"Tôi đi cùng em."
"Không cần đâu, tôi tự đi được."
Anh bước lại gần cô dứt khoác nói:
"Tôi làm bụng em to, tôi nên chịu trách nhiệm với em."
Lục Thiên Thiên vừa nghe câu nói vừa rồi thì như muốn đem tất cả thức ăn vừa ăn được nhổ ra ngoài. 'Cái gì mà bụng to, cái gì mà trách nhiệm nếu người khác nghe thấy còn tưởng rằng mình có thai với anh ta nữa chứ.'
Cô đưa đôi mắt ghét bỏ nhìn anh.
"Tùy anh."
Suốt chặng đường đi cô đi trước, anh đi sau cả hai không nói câu nào. Anh nhìn cô, cô nhìn con đường mờ ảo phía trước. Hai người đi được một đoạn đường khá xa bỗng anh dừng lại lên tiếng:
"Chúng ta quay về thôi."Cô bị lời nói của anh làm cho giật mình dừng lại. Có lẽ nếu anh không lên tiếng thì cô vẫn sẽ còn đi tiếp, đi tiếp, đi đến nơi mà cô không biết đó là nào. Bước chân không tự chủ hay tại đầu óc cô lúc này đang trống rỗng. Có lẽ sự cô độc của Bạch Thiên Ý bất tri bất giác đã trở về.
"Đúng vậy, nên về thôi."
Cô quay đầu lại mỉm cười với anh. Nhìn thấy nụ cười ấy trái tim anh chợt nhói, cô gái nhỏ bé của anh rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì để phía sau nụ cười ấy như cất giấu cả một nỗi niềm bi thương sầu kín.Cả một chặng đường dài cả hai chỉ nói với nhau đúng một câu rồi lặng lẽ đi về. Anh luôn quan sát cô, thấy sự khác thường nơi cô, anh không hỏi, lẵng lặng ở bên cô chờ đợi một ngày cô tin tưởng anh, xem anh là chỗ dựa vững chắc mà nói ra hết nỗi lòng.
#Chung cư của Nghiêm Hạo#
"Anh, anh tới rồi." Nghiêm Hạo mở cửa để Nghiêm Phong bước vào nhà. Nghiêm Phong vứt túi đồ mình vừa mua ở trung tâm thương mại lên bàn, bước nhanh lại ghế sofa gần đó ngồi xuống nhắm mắt định thần.
Vẻ mặt mệt mỏi của anh khiến cho đứa em trai vô cùng lo lắng.
"Anh, anh ổn chứ?"
Một lúc lâu sau Nghiêm Phong lên tiếng:
"Chỗ này của em có rượu không?"
"Không có, chỉ có bia."
Nghiêm Hạo mở tủ lạnh lấy hộp bia để trước mặt anh. Nghiêm Phong nhanh chóng khui một lon bia uống cạn. Bây giờ đầu anh rất rối loạn từ lúc gặp cô đến giờ anh không thôi nghĩ về cô. 'Lục Thiên Thiên em là đang cố quên tôi sao? Hay đây cũng là thủ đoạn của em? Nếu là thủ đoạn của em thì coi như em thành công rồi, tôi đang nhớ đến em đây?'Sáu lon bia nhanh chóng được anh xử lí hết. Nghiêm Hạo thấy ông anh của mình đã say bí tỉ liền lên tiếng.
"Anh, anh say rồi. Hay là ở chỗ em ngủ đi".
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên.
"Anh, điện thoại kìa!"
Nghiêm Hạo thấy anh không trả lời liên từ trong túi Nghiêm Phong lấy ra chiếc điện thoại một dãy số có tên Y Tình, anh bắt máy.
"Nghiêm Phong, anh vẫn chưa về sao?"
"Chào cô, tôi là Nghiêm Hạo em trai của Nghiêm Phong. Anh ấy bây giờ đang rất say.."
"Xin hỏi chỗ anh là ở đâu để tôi đến đón anh ấy."
"Cô là.."
"Tôi là bạn.. tôi là thư kí của anh ấy." Chữ bạn gái suýt nói ra nhưng Lâm Y Tình lại nghĩ 'chuyện này nên để anh chính miệng nói thì hơn'.
"Ồ thì ra là thư kí của anh tôi. Tôi ở.."
Hai mươi phút sau Lâm Y Tình đến nơi, Nghiêm Hạo vác Nghiêm Phong từ chung cư lầu năm xuống thở hộc hộc.
Ngước mặt lên thì nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp. Cô gái với mái tóc dài suông mượt nhanh nhẹn bước xuống xe. Trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng với chân váy ôm làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô. Tuy đơn giản nhưng thanh lịch. Kết hợp với gương mặt mĩ mạo, ngũ quan tinh tế của cô càng khiến người khác vừa gặp lần đầu đã quý mến. Nhan sắc hơn hẳn tất cả cô gái có mặt trong truyện. Đây chính là đặc quyền của nữ chính.
Nghiêm Hạo nhìn cô không chớp mắt.
"Chào anh tôi là Lâm Y Tình, thư kí của Nghiêm Phong, có thể phiền anh đưa anh ấy lên xe giúp tôi được không?"
"Được"
Nghiêm Hạo để Nghiêm Phong vào ghế sau taxi.
"Vậy.. phiền cô đưa anh ấy về rồi."
"Vâng ạ." Cô cúi người chào tạm biệt rồi lên ghế sau cùng anh trở về khách sạn.
Lâm Y Tình đưa anh lên phòng mà cô đã đặt trước cho anh, cầm chiếc khăn lau người cho anh, đây là lần đầu tiên cô thấy anh say như vầy. Lúc trước dù có tiếp rượu khách hàng quan trọng như thế nào thì anh cũng giữ cho mình một trạng thái khá tỉnh táo, còn bây giờ.. anh lại để bản thân say bí tỉ thế này.
Chăm sóc anh cả buổi tối Lâm Y Tình ngủ quên ngay góc giường của anh.
#Sáng hôm sau tại khách sạn#
Nghiêm Phong mở nhẹ đôi mắt mệt mỏi khẽ chau mày. Đầu anh bây giờ rất đau, có lẽ vì hôm qua đã uống quá nhiều. Ngồi dậy dựa lưng vào thành giường bất chợt anh nhìn thấy cô..Đưa tay vuốt lại mái tóc đang sụp xuống trước mặt cô. Nhìn cô ngủ anh cảm thấy bây giờ rất bình yên đến khó tả. Không gian cứ thế yên tĩnh, trong khách sạn một người ngủ, một người nhìn.
"Em dậy rồi."
Cô đưa tay vuốt lại mái tóc, mắt nhìn anh khẽ gật đầu.
"Em về phòng rửa mặt, vệ sinh cá nhân đi lát cùng anh đi đến Jewellery."
"Được, để em về phòng chuẩn bị."
#Biệt thự Tống gia#
Hôm nay Lục Thiên Thiên chọn cho mình chiếc áo sọc thêu hoa phối cùng chân váy bút chì màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng, cô buộc hờ tóc của mình để lại tóc mái lẻ loi nhưng vô cùng nổi bật. Bỏ thức ăn vào khay cho tiểu Cat cô chào tạm biệt bé mèo vẫn còn say giấc và cầm sấp hồ sơ bước ra ngoài.Mở cửa nhìn căn phòng đối diện 'Có lẽ anh ấy đi công tác rồi', Lục Thiên Thiên bước xuống lầu thì thấy Cố Nhu và Vân Tuyết đang ngồi ở bàn ăn.
"Mẹ, dì Cố."
"Thiên Thiên con tính ra ngoài?"
"Vâng con tính đến tập đoàn Jewellery nộp hồ sơ xin việc."
"Nhưng con chưa hề học chuyên ngành thiết kế, như vậy không ổn lắm.."
"Mẹ, mẹ yên tâm con tự có cách."
"Được, mẹ chờ tin con."
"Khoan đã Thiên Thiên, cháu ăn sáng rồi hẳn đi."
"Dạ không sau đâu, lát cháu phỏng vấn rồi thì sẽ ăn. Chào dì, chào mẹ con đi đây."
#Trên máy bay hạng sang#
"Giám đốc, tư liệu anh cần đã có."
"Đưa lên đây."
Anh cầm sấp tư liệu chứa thông tin của cô mở ra xem.Lục Thiên Thiên 25 tuổi, là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Lục Thiên, Lục Vĩ Kỳ và phu nhân Vân Tuyết. Tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh của trường đại học kinh tế ở thành phố A. Từ nhỏ được hứa hôn với Nghiêm gia tên là Nghiêm Phong nay giữ chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn Phong Hạo.
Tiểu thư Lục Thiên Thiên yêu sâu đậm vị hôn thê của mình, nhiều lần đề cập tới hôn ước nhưng Nghiêm Phong vẫn không hề để ý. Nghiêm Phong đem lòng yêu thư kí của mình là Lâm Y Tình, phớt lờ hôn ước giữa hai nhà Lục - Nghiêm. Ngày xx tháng xx năm xxxx Lục Thiên Thiên vì bảo vệ Nghiêm Phong mà chịu thay anh ta bị xe tải đâm trúng hôn mê suốt 3 tháng liền, sau đó bị chẩn đoán là mất đi trí nhớ..
"Thì ra ở quá khứ.. em đã trải qua một cuộc tình đầy đau khổ thế này. Lục Thiên Thiên"