Convert: Vespertine Edit: Mạt Mạt Wattpad: MatDangCanhY Thay quần áo xong, Nghiêm Vi bước ra từ phòng tắm, lúc này mới nhận ra Tần Diệm cũng đã đổi một bộ quần áo khác, chiếc quần màu đen cùng áo thun trắng, làm bớt đi vẻ cấm dục đứng đắn ban đầu, Tần Diệm như vậy thoạt nhìn vừa tùy ý mà lại lừa biếng, Nghiêm Vi đạp chân trần lên chân Tần Diệm, Tần Diệm thuận thế ôm lấy Nghiêm Vi, Nghiêm Vi ôm lấy cổ Tần Diệm: "Chú không mặc tây trang trông trẻ đi thật nhiều tuổi."
"Ý của em là tôi rất già sao?" Tần Diệm mím chặt đôi môi mỏng, con ngươi đen nhánh hơi co lại, Nghiêm Vi khẽ cười một tiếng, hôn lên mặt anh: "Tôi mới 21, mà chú đã 31, đối với tôi mà nói là chú Tần rồi."
"Vậy sao lúc tôi làm em đến khóc không gọi chú Tần, mà lại gọi là ông xã." Nghiêm Vi che miệng Tần Diệm, tên đàn ông này, toàn nói lời cợt nhả.
"Chú câm miệng." Nghiêm Vi cắn môi dưới của Tần Diệm, trượt xuống từ trên người anh, đeo dép lê vào.
Tần Diệm cũng đi dép lê, so với Nghiêm Vi thì lớn hơn một số.
"Em nói tôi câm miệng mà câm miệng sao, vậy thì mất mặt quá rồi." Tần Diệm cúi đầu khẽ cắn vành tai Nghiêm Vi, khuôn mặt cô phiếm hồng, trừng mắt liếc Tần Diệm một cái: "Chú chỉ biết bắt nạt tôi thôi."
Tần Diệm hôn lên mắt Nghiêm Vi, thấp giọng nói: "Còn muốn ăn BBQ không."
Nghiêm Vi không nhõng nhẽo nữa, mỉm cười, kéo Tần Diệm ra ngoài.
Xin hãy đọc truyện ở địa chỉ chính chủ - Wattpad: MatDangCanhY để được đọc chương mới sớm hơn từ 5-6 tiếng, hãy là một người đọc văn minh, nói không với các trang reup.Bãi cát ban đêm rất mát mẻ, gió biển gào thét, thổi tung mái tóc Nghiêm Vi, Nghiêm Vi chạy chậm tới bờ biển, vừa đến nơi liền cởi dép lê ra, bước chân trần trên bãi cát, sóng biển đánh tới, Nghiêm Vi nhảy nhót đạp lên, cũng không quan tâm là nước biển có làm ướt váy mình hay không.
Vui đùa một lúc, Nghiêm Vi ngửi được mùi BBQ, cô kéo Tần Diệm, Tần Diệm nắm tay Nghiêm Vi đi về phía trước, một bàn tay khác cầm đôi dép lê cô bỏ ra.
"Ngài Diệm." Tần Diệm gật đầu, đánh mắt ý bảo hắn rời đi, rất nhiều đồ nướng đã được đem lên bàn, đùi gà, cánh gà, bắp, rau hẹ, thịt xâu, Nghiêm Vi cầm lấy một xâu cánh gà, cắn một ngụm, mùi vị rất tuyệt, hai mắt Nghiêm Vi sáng rực lên, sau đó đưa cánh gà đến bên miệng Tần Diệm: "Nếm thử đi, mùi vị rất ngon."
Tần Diệm một ngụm ăn hết toàn bộ miếng cánh gà, sau đó phun xương ra.
Nghiêm Vi:...
Sau đó, Nghiêm Vi lại lần lượt nếm thử mỗi món một lần, theo thói quen cắn một ngụm rồi đưa đến bên miệng Tần Diệm, Tần Diệm sẽ tiêu diệt toàn bộ trong một lần.
Đến xâu thứ sáu, Nghiêm Vi mất hứng, hết cắn lại đá Tần Diệm: "Đồ xấu xa, chú không tự lấy mà ăn được sao? Cứ bắt tôi phải ăn qua, như thế nào, tôi cắn xong chú ăn vào đặc biệt thơm ngon hay gì?"
"Xem ra Nghiêm Vi hiểu rất rõ vị trí của mình." Tần Diệm mặt dày mày dạn thật sự đổi mới suy nghĩ của Nghiêm Vi.
"Tần tiên sinh, xin tìm đúng vị trí của ngài, ngài là tổng tài bá đạo, không thể chân chó như vậy." Nghiêm Vi chống nạnh, ý cười ở đáy mắt Tần Diệm càng thêm đậm, đầu ngón tay chạm nhẹ lên mũi cô: "Không cho mắng chửi người."
Xin hãy đọc truyện ở địa chỉ chính chủ - Wattpad: MatDangCanhY để được đọc chương mới sớm hơn từ 5-6 tiếng, hãy là một người đọc văn minh, nói không với các trang reup.Âm thanh mềm nhẹ như gió thoảng, Nghiêm Vi nghe mà mặt đỏ tim đập, hic, không nói đến những cái khác, giọng nói của Tần Diệm đối với cô mà nói đúng là một loại chí mạng.
Nghiêm Vi ăn không nhiều đồ nướng lắm đã cảm thấy no, bản thân Tần Diệm thì không có hứng thú gì lớn với đồ nướng, chủ yếu là hưởng thụ quá trình cướp đoạt đồ ăn với Nghiêm Vi mà thôi, Nghiêm Vi uống chút nước, bị Tần Diệm kéo đến bờ cát, chân trần bước trên cát, dẫm phải một hòn đá nhỏ, có hơi đau.
Đi được một lúc, Nghiêm Vi đau chân, ôm lấy cánh tay Tần Diệm mè nheo không chịu đi nữa.
Tần Diệm ngồi xổm xuống đất, vẫy vẫy tay vớiNghiêm Vi, Nghiêm Vi vui mừng nhảy lên lưng Tần Diệm, âm thầm phỉ nhổ cái thânthể này yếu ớt, rất yếu ớt luôn, nhưng mà cô thích.