Cúp điện thoại, Lục Minh Thừa nhìn vào thông báo chi tiêu của Khương Thu Nghi, rơi vào trầm tư.
Anh phát hiện, anh kết hôn với Khương Thu Nghi đã hơn một năm, nhưng anh vẫn không hiểu rõ cô vợ chung chăn chung gối này của mình như cũ.
Một người vốn luôn chăm lo cần kiệm cho gia đình như thế, vì sao lại đột nhiên thay đổi lớn đến như vậy?
Lục Minh Thưa ngẫm nghĩ một hồi, gọi điện thoại cho cô.
Cùng lúc đó, Khương Thu Nghi cũng quẹt thẻ xong xuôi.
"Cô Khương." Nét mặt quản lý tràn đầy ý xuân, hỏi: "Cô muốn tự lái xe về nhà hay chúng tôi giúp cô đưa xe về nhà?"
Bên cửa hàng bọn họ có cho dịch vụ đưa xe về đến tận nơi. Đặc biệt là đối với những khách hàng lớn như Khương Thu Nghi.
Khương Thu Nghi nghĩ nghĩ, nhìn Tôn Tích đang đi trở lại: "Em có giấy phép lái xe không?"
Tôn Tích nháy mắt mấy cái: "Có."
Khương Thu Nghi: "Từng lái xe trước đây rồi?"
Tôn Tích tiếp tục gật đầu, hoài nghi mà nhìn cô: "Chị muốn làm gì?"
Khương Thu Nghi gật đầu, "ừm" một tiếng, nhìn về phía nhân viên cửa hàng: "Làm phiền anh xử lý xong các thủ tục, hôm nay tôi lái xe về."
Quản lý: "Vâng, mời cô sang phòng nghỉ ngồi chờ."
Sau khi Khương Thu Nghi đi qua phòng VIP chờ đợi, Tôn Tích mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp: "Không phải chị muốn em lái xe chở chị về chứ?"
Khương Thu Nghi bưng tách trà nhập khẩu lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: "Không chịu?"
Tôn Tích: "..."
Cô ta nghẹn lời trừng mắt nhìn cô một chút: "Em với chị không quen không thân, tại sao em phải chở chị?"
"À?" Khương Thu Nghi nhướng mi, khóe môi khẽ nhếch, nói: "Không quen bộ dáng em cứ suốt ngày lén lút cáo trạng với anh trai."
"..."
Tôn Tích đơ người khoảng ba giây, cúi đầu nhìn cô: "Chị nghe lén em gọi điện thoại?"
Khương Thu Nghi miễn cưỡng cho cô ta một ánh mắt.
Cô rảnh đâu đi nghe lén. Nhưng Tôn Tích này quá đơn thuần, thói quen tính cách đều viết hết cả lên trên mặt, người ta có đoán cũng không khó để nhận ra.
Nhìn thần sắc bình tĩnh của Khương Thu Nghi, Tôn Tích tức mà không thể nói thành lời.
Cô ta bĩu môi, bất đắc dĩ ngồi xuống một bên: "Gần đây tâm tình chị không được tốt?"
Khương Thu Nghi: "Không có."
Tôn Tích nghi ngờ nhìn cô: "Thật?"
Nghe vậy, Khương Thu Nghi cảm thấy buồn cười: "Em nhìn tâm tình của chị chỗ nào không tốt?"
Tôn Tích thành thật nói: "Anh nói."
"..."
Khương Thu Nghi nghẹn lại, kéo nhẹ môi dưới: "Anh em suy nghĩ nhiều."
Tôn Tích nhìn cô một lúc lâu, nhỏ giọng nói thầm: "Em cũng cảm thấy vậy."
Tôn Tích còn muốn nói thêm thì Khương Thu Nghi đột nhiên hỏi: "Dây chuyền này thế nào?"
Tôn Tích cúi đầu nhìn: "Nhãn hiệu gì đó?"
"Phạn gia."
Tôn Tích sửng sốt, trừng to mắt nói: "Hệ liệt chế tác cao cấp?"
Khương Thu Nghi: "Ừ"
Tôn Tích cầm lấy điện thoại của cô, nhìn xuống giá cả cả bộ, quay đầu nhìn cô hỏi: "Không phải là chị muốn mua chứ?"
Khương Thu Nghi nghe cô ta hỏi như vậy, cũng không tức giận. Cô mỉm cười, hỏi lại: "Chị không thể mua?"
Tôn Tích: "..."
Cô ta vừa cầm vừa đếm số 0 sau dãy, thấp giọng hỏi: "Chị chỉ mua một dây hay mua một bộ?"
Nếu như nói mua cả bộ, bao gồm cả nhẫn, dây chuyền và bông tai, tổng trị giá của nó lên đến tận mấy chục triệu.
Khương Thu Nghi lấy lại điện thoại của mình, không để ý, tiếp tục xem thêm vài kiểu dáng đá quý khác, thản nhiên nói: "Mua có một sợi dây chuyền thì nhằm nhò gì?"
Ngữ điệu của cô thoải mái, giống như thứ cô định mua chỉ là bắp cải bán đầy ngoài chợ chứ không phải kim cương giá trị mấy chục triệu."Đương nhiên là mua trọn bộ."
Tôn Tích: "..."
Cô ta quay đầu, nhìn chằm chằm vào người bên cạnh hồi lâu, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
---
Làm xong tất cả thủ tục, Lục Minh Hạo nhìn về phía Khương Thu Nghi: "Chị dâu, thật sự không cần em lái về hộ sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!