Tôn Tích bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Chị ăn ít lại đi, chị ăn nhiều vậy không sợ mập rồi anh em sẽ vứt bỏ chị à."
Tay gắp đồ ăn của Khương Thu Nghi hơi ngừng, nâng mắt nhìn Tôn Tích: "Em nói gì cơ?"
Tôn Tích ngượng ngùng, liếc mắt sang chỗ khác: "Em đùa chút thôi mà cũng không được?"
Khương Thu Nghi cười nhẹ, nói: "Chị không thích nghe em nói đùa."
Tôn Tích nghẹn lời, vừa định mỉa cô 'keo kiệt' thì thấy được người đi vào cách đó không xa.
Cô ta nhìn chằm chằm nơi đó, nghiêng đầu hỏi: "Anh Minh Hạo, đó có phải là trợ lý của anh Minh Thừa không?"
Lục Minh Hạo giương mắt, nhìn người đàn ông cách đó không xa khoảng ba giây, sau chần chờ nói: "Hình như vậy."
Tôn Tích: "Em cảm thấy cũng hơi giống, mà cô gái bên cạnh đó là ai?"
Lục Minh Hạo lắc đầu, gọi cô: "Chị dâu, đó là trợ lý anh trai đúng không?"
Khương Thu Nghi nghe hai người nói, cũng quay sang vị trí mà họ đang nhìn.
Bỗng dưng, ánh mắt cô dừng lại.
Cách đó không xa có bốn người, một người trong đó là trợ lý của Lục Minh Thừa, Lưu Đống, còn một người khác... cô không biết, nhưng hình như đã từng thấy rồi.
Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ đang ngước lên của cô gái một lúc lâu, xác nhận danh tính của cô ấy.
Là Từ Uyển Bạch.
Cô gái tình cờ gặp Lục Minh Thành ở sân bay hôm đó cũng chính là nữ chính trong thế giới tiểu thuyết mà cô xuyên vào.
Cái Khương Thu Nghi không ngờ được là, trong tiểu thuyết, ngày Lục Minh Thừa gặp lại nữ chính phải là ba ngày sau họ đụng mặt ở sân bay mới đúng. Vậy bây giờ là tình huống gì?
Chẳng lẽ quỹ đạo phát triển của nam nữ chính có thay đổi, nhưng hôm nay Lục Minh Thừa không có đến, anh chỉ sắp xếp một người trợ lý đến để tiếp đãi.
Khương Thu Nghi nghĩ đến thất thần.
Lục Minh Hạo lên tiếng gọi: "Chị dâu?"
"Hả?" Khương Thu Nghi hoàn hồn, hơi nâng khóe môi: "Là trợ lý của anh em."
Trợ lý bên cạnh Lục Minh Thừa có rất nhiều, bọn họ cũng không phải đã gặp hết từng người một.
Lục Minh Hạo gật đầu, hoài nghi mà hỏi: "Vậy họ đang bàn chuyện làm ăn sao? Cô gái đó trông cũng cực kì xinh đẹp."
Tôn Tích hừ nhẹ, liếc mắt nói: "Đẹp chỗ nào?"
Cô ta nhịn không được nói mỉa: "Có phải đàn ông mấy người cứ hở nhìn thấy cô gái lạ mặt ngoài đường nào cũng kêu là xinh đẹp đúng không?"
Lục Minh Hạo: "..."
Tôn Tích tức giận nhét hai miếng thức ăn vào miệng, mơ hồ nói: "Em cảm thấy cô ấy chẳng có chỗ nào xinh đẹp cả, còn không bằng được Khương Thu Nghi."
"..."
Khương Thu Nghi liếc nhìn Tôn Tích một chút, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Cảm ơn."
Tôn Tích nghẹn lời.
Khương Thu Nghi không lãng phí thời gian đặt nhiều tâm tư lên người Từ Uyển Bạch, nhanh chóng giải quyết bữa cơm liền cùng hai người rời đi.
Chỉ là lúc đi ra ngoài, lại vừa vặn đi ngang qua bàn của Từ Uyển Bạch cùng mấy người họ.
Vừa nhìn thấy Khương Thu Nghi, Lưu Đống lập tức đứng lên: "Cô chủ."
Khương Thu Nghi "ừ" một tiếng, trả lời trong thần sắc lạnh lẽo. "Trợ lý Lưu."
Lưu Đống gật đầu, giới thiệu cô với mấy người khác: "Đây là cô Lục."
Anh ta nói: "Còn đây là quản lý Dư, cùng với hai đối tác dự án du lịch nghỉ dưỡng, cô Từ và quản lý Đàm."
Chào hỏi lẫn nhau, Khương Thu Nghi nhìn mắt đối mắt với Từ Uyển Bạch với ánh mắt đầy hàm ý.
Từ Uyển Bạch có ngoại hình xinh đẹp, khuôn mặt lớn chừng bàn tay, đôi mắt tròn veo mơ màng, cái mũi nhỏ nhắn và đôi môi anh đào trông rất đáng yêu.
Cô nhìn cô ấy một lúc, rồi lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
"Trợ lý Lưu tiếp đãi mọi người." Khương Thu Nghi dịu dàng nói "Tôi không ở đây---"
Từ 'quấy rầy mọi người' chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì Từ Uyển Bạch bỗng nhiên lên tiếng, cô ấy nhìn Khương Thu Nghi, mỉm cười nói: "Cô Lục trông thật xinh đẹp."
Cô ấy nhẹ giọng nói tiếp: "Khó trách tổng giám đốc Lục lại cứ giấu vợ mình đi."
Quản lý Đàm ngồi một bên cười phụ họa: "Đúng nha, trước đó tôi có nghe nói bởi vì cô vợ của ngài Lục quá đỗi xinh đẹp khiến cho ngài Lục không nỡ mang ra khỏi cửa một bước. Tôi vốn không quá tin, bây giờ thì tin rồi."
Quản lý Đàm nhìn Khương Thu Nghi, tâng bốc: "Cô chủ quả thực là đẹp nghiêng nước nghiêng thành."
"..."
Khương Thu Nghi khẽ cười: "Đều là nghe đồn mà thôi."
Cô nhìn Lưu Đống có chút mơ màng bên cạnh, nhạt giọng nói: "Tôi không ở lại quất rầy mọi người bàn việc nữa, đi trước."
---
Ra khỏi nhà hàng, Tôn Tích cảm thán nói: "Cái vị quản lý kia cũng thật là nịnh nọt quá lố."
Khương Thu Nghi và Lục Minh Hạo còn chưa nói gì, Tôn Tích đã nói tiếp: "Nhưng mà cái cô Từ kia, nhìn gần đúng thật ngoại hình không tệ."
Khương Thu Nghi trầm mặc.
Lục Minh Hạo gật đầu: "Đúng không, anh nói cô ấy nhìn đẹp, cũng không biết có thân phận gì."
Nghe vậy, Tôn Tích không thèm để ý nói: "Tra đi, không thì hỏi anh hai ấy."
"..."
Khương Thu Nghi nghe hai người nói chuyện, có cảm giác không nói nên lời.
Vì một số lí do khách quan, cô thật không thể thích được Từ Uyển Bạch. Nhưng phải thừa nhận, ngoại hình cô ấy nhìn không tệ.
Thì ra Lục Minh Thừa thích con gái kiểu này?
Khương Thu Nghi không thể không nói, nếu so sánh giữa hai cô, cô thực sự không ưu tú được như Từ Uyển Bạch. Cô nhớ không nhầm thì trong tiểu thuyết, trên sự nghiệp của Từ Uyển Bạch, Lục Minh Thừa có giúp đỡ không ít.
Hai người có chung đề tài, cho nên quan hệ càng ngày tiến càng gần.
Cô cứ thất thần suy nghĩ, đến khi đã đến nơi cũng không phát hiện.
"Khương Thu Nghi, đến rồi." Tôn Tích nói chuyện không kiêng dè lớn nhỏ: "Chị ngẩn người cái gì vậy?"
Khương Thu Nghi lạnh lùng nhìn Tôn Tích một chút rồi xuống xe.
Lục Minh Hạo muốn đi làm cho nên cậu định mua một con xe nào thật khiêm tốn một chút.
Ba người vừa xuất hiện liền có quản lý ra nghênh đón.
Nơi bọn họ đến là cửa tiệm ô tô lớn nhất ở Ninh Thành, rất nhiều hãng xe nổi tiếng hay phiên bản giới hạn đều bán ở đây.
Khương Thu Nghi đi vào, liền thấy chiếc xe trưng bày ở giữa sảnh lớn.
Cô nhìn chằm chằm một hồi, nhướng mi.
Nhân viên cửa hàng tuy không biết cô, nhưng thấy cô cùng Lục Minh Hạo đến đây, cực kì nhiệt tình nói: "Thưa cô, cô có muốn lên xem thử hay không?"
Cậu ta nói: "Chiếc xe này vừa mới nhập về, ở Ninh Thành chỉ có 3 chiếc, 2 chiếc đã có người mua."
Khương Thu Nghi nghe, thản nhiên nói: "Giá bao nhiêu?"
Nhân viên cửa hàng sửng sốt, thấp giọng nói: "Chiếc xe này..."
Khương Thu Nghi không thèm nghe cậu ta thao thao bất tuyệt, cô nâng mắt nhìn về cậu ta, nói thẳng: "Nói thẳng giá cả."
"Khoảng 16 triệu."
Khương Thu Nghi "ừ" một tiếng, nhìn qua Tôn Tích: "Em thấy sao?"
Tôn Tích: "?" Cô ta trừng mắt nhìn: "Được, sao vậy?"
Khương Thu Nghi gật đầu, khoác hai tay trước ngực nói: "Vậy mua chiếc này."
Nhân viên cửa hàng: ???
Tôn Tích: "?"
Cô nàng không tin được nhìn Khương Thu Nghi, một tay kéo cô sang một bên, đè nặng giọng nói, hỏi: "Chị điên rồi sao?"
Khương Thu Nghi: "Chị không thể mua xe sao?"
"Không phải." Tôn Tích kinh ngạc nói: "Nhung mà... chị đâu có hay đi đâu."
Khương Thu Nghi muốn ra ngoài, đều có tài xế riêng đưa rước.
Khương Thu Nghi nghe vậy thì "à" một tiếng, không suy nghĩ, nói: "Thì sao?"
Rồi cô nói tiếp: "Chị không hay đi không có nghĩa là chị không thể mua."
Cô không để ý Tôn Tích, nhìn về phía nhân viên còn đang tần ngần chỗ kia, nói: "Ngoại trừ chiếc này, còn chiếc nào khác nữa không?"
Nhân viên cửa hàng phảng phất như vừa nằm mộng, lấy lại tinh thần, nói: "Tiểu thư qua bên này, để tôi gọi quản lý đến tư vấn cho cô nhé?"
Anh ta lại nói: "Chúng tôi đang định nhập về một vài mẫu xe mới, chỉ là thời gian sẽ hơi lâu một chút."
Khương Thu Nghi đã hiểu: "Không sao, nếu tôi thích, lâu đến mấy tôi vẫn đợi được."
Khuôn mặt nhân viên cửa hàng giãn ra, tươi cười.
Một giờ sau, dưới sự giới thiệu nhiệt tình của quản lý, Khương Thu Nghi quyết định đặt trước một con Bugatti màu vàng thời thượng.
Cô lấy thẻ quẹt không chớp mắt.