Khương Thu Nghi không ghét sinh hoạt vợ chồng, thậm chí còn hưởng thụ.
Cô cảm thấy suy nghĩ của mình có hơi lạ, nhưng lại có vẻ rất hợp lý.
Trước đây, họ tiến đến hôn nhân với không tình yêu.
Nhưng hai người sinh hoạt với nhau đã hơn một năm, cùng ngủ trên một cái giường cũng hơn nửa năm. Nói không có tình yêu, thì cũng phải có một chút tình cảm.
Khương Thu Nghi mơ mơ màng màng nghĩ.
Lục Minh Thừa nhận ra cô không chú ý, liền mút một cái thật mạnh xuống xương quai xanh của cô, để lại dấu răng cắn hồng hồng.
Khương Thu Nghi bị đau mở mắt ra, ngay tức khắc đụng phải con ngươi sâu thẳm của anh.
Tận nơi sâu nhất trong con ngươi, dục vọng của đàn ông ngày càng lộ rõ.
...
Kết thúc rồi tắm rửa xong, Khương Thu Nghi được đặt lên giường lần nữa, thân thể rã rời không muốn cử động.
Cô nhắm mắt, rất có cảm giác không thể yêu thương.
Lục Minh Từ đi từ phòng tắm ra lần nữa, rồi vén chăn lên giường.
Ngay khi anh đang định ngủ, Khương Thu Nghi bỗng mở mắt ra, nói: "Ngay mai em muốn đi dự sinh nhật của Phương Ngưng."
Lục Minh Thừa: "Ừ."
Khương Thu Nghi im lặng một lát, nhìn anh, nói: "Có lẽ Triệu Nhã Hàm cũng đi."
"..."
Lục Minh Thừa không nói chuyện.
Khương Thu Nghi nghiêng nghiêng người, hỏi: "Anh có nhớ cô ấy chứ?"
Lục Minh Thừa: "Nhớ."
Khương Thu Nghi nhíu mày, suy nghĩ rồi nói: "Lục thị với nhà họ Triệu có còn quan hệ làm ăn không?"
Triệu Nhã Hàm từng thích Lục Minh Thừa, cũng từng là đối tượng liên hôn mà nhà họ Lục chuẩn bị cho anh.
Lục Minh Thừa gật đầu.
Anh nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì."
Khương Thu Nghi: "Em hỏi rõ trước. Lỡ như em mà có nảy sinh mâu thuẫn ở tiệc sinh nhật, vậy để coi có nên nhịn hay không."
Lục Minh Thừa không nói gì.
Anh suy ngẫm một lát rồi nhàn nhạt nói: "Tùy em."
Khương Thu Nghi: "Nếu em không nhịn thì có ảnh hưởng lớn đến hợp tác của hai nhà không?"
Lục Minh Thừa: "Sẽ không."
Bọn họ đều là người làm ăn, sẽ không vì một chút chuyện nhỏ mà ầm ĩ không thoải mái, chặt đứt con đường làm ăn của mình.
Càng quan trọng hơn là, Lục thị đã không cần sợ bất luận kẻ nào hay bất kỳ công ty nào.
Từ sau khi Lục Minh Thừa tiếp nhận Lục thị, công ty của anh đã sớm dẫn xa mấy tập đoàn khác, với khoảng cách mà bọn họ không thể vượt qua.
Nghe vậy, Khương Thu Nghi liền yên tâm.
"Ok."
Lục Minh Thừa nhìn cô, thấp giọng nói: "Sau này, mấy chuyện như vậy, em không cần nói với anh."
Khương Thu Nghi nháy mắt mấy cái, không nhận ra giọng nói chính mình có hơi lạ lạ: "Nhưng cô ấy là vị hôn thê cũ của anh nha, không nói với anh thì nói với ai?"
Lục Minh Thừa im lặng một lát, nhàn nhạt hỏi: "Thế nào là vị hôn thế cũ?"
Khương Thu Nghi: "Không tính sao?"
Lục Minh Thừa: "Không tính."
"..."
Trong lúc nhất thời, Khương Thu Nghi không biết nên nói cái gì.
Cô suy nghĩ, không tính thì cũng phải nói một tiếng.
Khi đó Chân Bình và Lục Vinh đã muốn làm đám hỏi cho hai người, giữa lúc hai nhà còn đang thảo luận, thì trời xui đất khiến cô cùng Lục Minh Thừa đã ngủ với nhau.
Đám hỏi này, đương nhiên cũng thất bại.
Cô "à" một tiếng, cũng không cảm thấy gì hết.
Thật ra Khương Thu Nghi không có ác cảm với Triệu Nhã Hàm, cô cũng không phải kiểu người thích chủ động gây chuyện. Nhưng sau khi cô và Lục Minh Thừa kết hôn, cô cũng đã gặp Triệu Nhã Hàm cùng mấy chị em của cô ta vài lần ở những bữa tiệc, mà lần nào lần nấy cũng bị mấy người chị em của cô ta gây phiền phức.
Trước kia, tính tình của Khương Thu Nghi tương đối mềm lỏng, cũng không dám gây sự lại, sợ tạo ảnh hưởng không tốt cho nhà họ Lục, cho nên phần lớn cô đều nhịn.
Nhưng lần trở lại này, cô đã sớm dự phòng ở chỗ Lục Minh Thừa trước.
Anh đã nói không sao. Cho nên nếu có mấy chuyện tương tự xảy ra một lần nữa, cô sẽ không nhường.
Lục Minh Thừa nhìn cô: "Có gì muốn hỏi nữa không?"
Cô giật mình, lắc đầu: "Không có, ngủ thôi."
Lục Minh Thừa trầm thấp "ừm" một tiếng.
Đại khái là trước khi ngủ có vận động, nên Khương Thu Nghi cảm thấy giấc ngủ này cũng không tệ lắm.
Khi tỉnh dậy thì Lục Minh Thừa đã đi làm.
Khương -phế vật- Thu Nghi nằm trên giường một lát, rồi hẹn Lê Diệu đi làm tóc.
Lê Diệu ôm mong muốn nổi bật nhất bữa tiệc, mạnh mẽ cưỡng ép lôi kéo Khương Thu Nghi đi.
Đến tiệm làm tóc, cả hai liền được nhà tạo mẫu tóc thân quen ra chào đón.
"Thu Nghi, Diệu Diệu, hai người đến rồi."
Khương Thu Nghi và Lê Diệu cười cười: "Để anh chờ lâu."
Buổi sáng, Lê Diệu đã hẹn trước với anh ta.
Nhà tạo mẫu hờn dỗi liếc nhìn hai người, nói: "Chờ hai vị của tôi đây, có lâu thế nào cũng đáng."
Khương Thu Nghi: "..."
Lê Diệu quay ngoắt trừng mắt nhìn anh ta, cười nói: "Thôi đi ông ơi. Tôi giao người chị em tốt của tôi cho anh. Nhờ anh trang điểm, tạo hình cho cô ấy sao thật kinh diễm động lòng người. Nổi thật nổi, nổi nhất đám người cho tôi nhé."
Nhà tạo mẫu nhìn Khương Thu Nghi, thề son sắt: "Không thành vấn đề."
Lê Diệu: "Ok."
Khương Thu Nghi cười, theo bọn họ.
Có người giúp cô tạo hình, đối với cô mà nói, thoải mái hưởng thụ.
"Thu Nghi, cô thích kiểu gì?"
Khương Thu Nghi: "Kiểu nào cũng được, theo anh."
Nhà tạo mẫu cười cười, cúi đầu nhìn cô, nói: "Lúc trước tôi nghe mấy người kia nói cô thay đổi không ít. Bây giờ gặp mới thấy đúng thật nha."
Khương Thu Nghi nhướng mi: "Thay đổi thế nào?"
Nhà tạo mẫu: "Có hương vị gì đó không nói nên lời, trở nên xinh đẹp, sang hơn."
Toàn bộ phong thái đều cực kì tự nhiên và hào phóng.
Không phải nói xấu, nhưng trước kia, Khương Thu Nghi không phát huy được hết nét đẹp của bản thân mình.
Vô luận là ngũ quan hay khí chất vẫn luôn cực kì tốt.
Ngũ quan của cô vượt trội hơn hẳn so với người thường. Đặc biệt chính là đôi mắt cùng cánh mũi. Cực kì khiến cho người khác ghen tỵ.
Cô có khuôn mặt tỉ lệ vàng, nhưng khuyết điểm duy nhất lại hơi kiệm lời và hay ngại ngùng.
Nhưng bây giờ, thật khác hẳn.
Khương Thu Nghi mỉm cười, cũng biết là mình thay đổi, còn là thay đổi lớn.
Cô nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn, con người ai rồi cũng thay đổi."
Nhà tạo mẫu vừa làm vừa nói chuyện: "Đúng thật."
Anh ta cười nói: "Cô bây giờ rất tốt."
Khương Thu Nghi gật đầu.
Nhà tạo mẫu làm hơn một giờ, sau khi làm xong, nhà tạo mẫu cho Khương Thu Nghi đi chọn quần áo.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!