Buổi sáng hôm sau, Khương Thu Nghi ngủ đến khi đồng hồ sinh học gọi dậy.
Cô với Giản Hạ dự định ăn trưa xong là đi về.
Mơ mơ màng màng tình ngủ, suy nghĩ đầu tiên của Khương Thu Nghi là tìm điện thoại trên bàn ở đầu giường.
Mới mở ra, cô thấy ngay lời mời dự sinh nhật của người chị em trong vòng hào môn.
Khương Thu Nghi nhướng mày, đang định đi tìm Lê Diệu hỏi xem có đi hay không.
Vừa mới lướt xuống, cô liền thấy ngay tin nhắn Lê Diệu gửi lúc nửa đêm.
Lê Diệu: [ Aaa... Huhuhu tớ có lỗi với cậu. ]
Lê Diệu: [ Hoắc Tầm biết chúng ta định đi đến hội sở ngày mai. Tớ hoài nghi anh ấy sẽ đi với với Lục tổng. ]
Lê Diệu: [ Nếu Lục tổng mà hỏi cậu, bậy cậu... Bảo trọng. ]
....
Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm tin nhắn này hồi lâu, coi lại thời gian gửi đi, cô đã hiểu vì sao Hoắc Tầm biết được rồi.
Khương Thu Nghi nhướng mày, nhắn lại cho Lê Diệu: [ Ok, không cần lo lắng. ]
Trả lờ xong, Khương Thu Nghi cùng Giản Hạ rời giường. Sau đó hưởng thụ một phen ở đây xíu nữa rồi mới rời đi.
Trước khi đi, cô nhìn hai người vệ sĩ ở bên cạnh, hỏi: "Đã tìm thông tin về hai đứa trẻ nhày hôm qua chưa?"
Vệ sĩ lắc đầu, thấp giọng nói: "Thiếu phu nhân, tôi có hỏi mấy cửa hàng lân cận. Nhưng họ đều nói không biết hai đứa trẻ ấy sống ở đâu."
Khương Thu Nghi nhíu mày: "Ai cũng không biết luôn?"
Vệ sĩ gật đầu.
Nghe vậy, Khương Thu Nghi cảm thấy có chút đau đầu.
Cô nghĩ ngợi một lát, rồi nói: "Vậy anh ở đây thêm vài ngày đi."
"Rồi điều tra tin tức, gửi về cho tôi."
Vệ sĩ đáp: "Nghe theo sự sắp xếp của thiếu phu nhân."
Khương Thu Nghi "ừ" một tiếng, dịu dàng nói: "Cảm ơn anh, cực khổ rồi."
Bên người Khương Thu Nghi có hai vệ sĩ, để lại một người, còn một người.
Cho nên cô cũng không lo về vấn đề an toàn của bản thân. Chỉ là hai vệ sĩ không thuộc quyền quản lý hay thuộc về cô. Phần lớn mấy việc liên quan đến cô, vệ sĩ đều báo cáo lại cho Lục Minh Thừa.
Trên đường về, Giản Hả ngủ ngã trái ngã phải.
Khương Thu Nghi thấy vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô nhìn chằm chằm cảnh sắc ngoài cửa xe một hồi, gửi tin nhắn cho Thịnh Thanh Nghê, hòi thăm tình hình của tiệm hai ngày nay.
Có weibo của Khương Thu Nghi tuyên truyền, mấy ngày nay Nghê Cẩm kinh doanh rất tốt. Nhưng kiểu tuyên truyền thế này sẽ không được lâu dài. Nếu muốn Nghê Cẩm ngày càng phát triển, vậy chỉ có thể dựa vào thực lực.
Phái nữ đều thích cái đẹp.
Chỉ khi quần áo đẹp mắt và chất lượng thượng thừa thì mới có thể thu hút được càng nhiều người, rồi mớ có thể có được nhiều khách quen.
Thịnh Thanh Nghê hiểu đạo lý này, Khương Thu Nghi cũng vậy.
Nhưng trước đây, vốn liếng của Thịnh Thanh Nghê có hạn, không có khả năng đầu tư tăng sản lượng. Nhưng bây giờ đã khác.
Thịnh Thanh Nghê: [ Tôi cảm thấy vấn đề hiện tại là thương hiệu trang phục của chúng ta chưa đủ đa dạng hóa. Vẫn còn cứng ngắc với một kiểu phong cách. ]
Khương Thu Nghi: [ Vậy thì tìm thêm một số nhà thiết kế thích phong cách Trung Quốc, nhưng không phải cùng một kiểu? ]
Thịnh Thanh Nghê: [ Vậy khó tìm lắm. Đa số mọi người đều thích theo xu hướng bây giờ. Làm kiểu này rất khó ổn định. ]
Khương Thu Nghi: [ Để tôi tìm. Cô cứ làm tốt việc của cô đi, mấy việc linh tinh này cứ để tôi. ]
Thịnh Thanh Nghê: [ Làm sao cô tìm được? ]
Khương Thu Nghi: [ Thông báo tuyển dụng ở đại học, tuyển dụng ở thị trường. ]
Thịnh Thanh Nghê: [ ... Cũng được. ]
Khương Thu Nghi: [ Còn vấn đề gì khác nữa không? Nếu tăng sản lương, vậy sản xuất theo dây chuyền ok không? ]
Thịnh Thanh Nghê: [ ... Được không ta? Nhưng nhà máy đâu có lớn như vậy? ]
Khương Thu Nghi: [ được rồi, để tôi cân nhắc thêm. ]
...
Nói chuyện với Thịnh Thanh Nghê xong, trong đầu Khương Thu Nghi liền nảy ra một ý tưởng.
Cô học tiếng Pháp. Tuy nhiên điều đó cũng chẳng liên quan gì sất. Nhưng khi ở Lục gia, trước kia tuy cô chỉ an phận làm một con dâu hiền, nhưng cũng đã nghe được không ít việc, quen được không ít người.
Ở phương diện này, Khương Thu Nghi có chút biện pháp.
Sau khi về lại Ninh Thành, đưa Giản Hạ về xong, Khương Thu Nghi mới trở về.
Cô về đến nhà thì cũng chưa đến 6 giờ.
Bác Từ thấy cô về liền nhiệt liệt chào đón.
"Thiếu phu nhân đã về."
Khương Thu Nghi gật đầu, cười cười, nói: "Vài ngày không gặp, bác Từ lại càng đẹp trai."
Bác Từ: "Cảm ơn thiếu phu nhân."
Khương Thu Nghi cong môi: "Đang làm cơm tối sao?"
Bác Từ nghe vậy, sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô: "Còn chưa, thiếu phu nhân muốn ăn gì, tôi kêu đầu bếp đi làm."
"Không cần"
Khương Thu Nghi nghĩ ngợi: "Cho đầu bếp nghỉ một bữa đi."
Bác Từ trố mắt nhìn cô, vui vẻ nói: "Thiếu phu nhân xuống bếp sao?"
Khương Thu Nghi: "Ừ, lâu rồi con chưa xuống bếp, để thử tay nghề coi còn xài được không."
Ở phương diện nấu ăn này, cô cực kì có thiên phú. Bất kể là đồ ăn Trung Quốc hay là phương Tây, hoặc các món điểm tâm đồ ngọt, Khương Thu Nghi chỉ cần nhìn hai ba lần là biết cách làm, thậm chí làm còn cực kỳ ngon.
Nghe vậy, vẻ mặt bác Từ vô cùng kinh ngạc: "Vậy có cực nhọc quá không?"
"Không đâu." Khương Thu Nghi nói: "Bác cho đầu bếp nghỉ một ngày đi, cơm tối xíu nữa con làm."
Bác Từ: "Được, để tôi đi giao phó."
"Ừm."
Khương Thu Nghi đi về phòng.
Cô có thói quen tắm rửa sau khi xuống xe. Tắm rửa xong, cô thay bộ quần áo ở nhà rồi đi vào phòng bếp.
Biệt thự hai người sống có căn bếp vô cùng rộng lớn.
Hằng ngày có hai đầu bếp ở đây chuẩn bị ba bữa cho hai người họ. Hai đầu bếp vừa đi, phòng bếp trở nên rộng rãi.
Có đoạn thời gian Khương Thu Nghi không vào bếp. Không hiểu sao bây giờ vào lại, có cảm giác còn hơi ngượng tay.
Cô nhìn nguyên liệu nấu ăn có trong nhà, cũng không định làm món gì quá phức tạp. Cô chỉ làm vài ba món ăn gia đình là được rồi.
Lục Minh Thừa vừa về đến nhà, bác Từ liền ra nghênh đón.
"Tiên sinh đã trở về."
Lục Minh Thừa gật đầu, nhìn bác: "Thiếu phu nhân về chưa?"
Bác Từ cười nói: "Đúng vậy, thiếu phu nhân đang ở trong phòng bếp."
Lục Minh Thừa nhíu mày, cúi đầu, nói: "Lại làm bánh cho tiểu đội?"
Bác Từ:"...?"
Nhìn nụ cười ngượng ngùng của bác Từ, Lục Minh Thừa bước vào phòng, cởi cúc áo sơ mi, thấp giọng hỏi: "Làm bánh quy nữa?"
"..."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!