Sau khi gửi xong, Lê Diệu mới phản ứng được mình vừa nói cái gì.
Lê Diệu: [ Ý tớ là, hình như câu lạc bộ nào chồng cậu cũng có thẻ hội viên ấy. Cậu thử hỏi anh ấy một chút xem. ]
Khương Thu Nghi: [.]
Khương Thu Nghi: [ Cậu nói không rõ ràng, suýt chút nữa tớ đã hoài nghi Lục Minh Thừa có vấn đề. ]
Lê Diệu: [ ? Là do cậu có suy nghĩ lệch lạc nha! ]
Khương Thu Nghi: [...]
Chủ yếu là lời nói của Lê Diệu quá dễ dàng khiến cho người ta hiểu sai nghĩa.
Cô chỉ không kịp phản ứng trong lúc nhất thời mà thôi, nên mới có thể suy nghĩ như vậy.
Lê Diệu: [ Hỏi thử đi. Tớ cũng muốn đi. ]
Khương Thu Nghi: [ Cậu hỏi Hoắc Tầm xem. Tớ cảm thấy chắc Hoắc Tầm cũng có. ]
Cô không dám đi hỏi Lục Minh Thừa.
Lê Diệu: [ Không có. ]
Khương Thu Nghi: [ Ò ok, vậy để tớ tìm hiểu thử xem. Tự mình làm thẻ cũng được. ]
Lê Diệu: [ Ok. Vậy cậu làm nhanh lên, tớ nghe nói trai đẹp ở đó siêu cấp nhiều. Người nào người nấy cũng cơ bụng 8 múi, thân cao 1m88, cực phẩm của cực phẩm. ]
Cách màn hình, Khương Thu Nghi cũng có thể cảm nhận được khí thế háo hức của Lê Diệu.
Hai người nói chuyện một hồi, đến khi Lê Diệu bên kia có chuyện mới dừng lại.
Khương Thu Nghi lên mạng lục soát, còn thật nhìn thấy một số ảnh chụp từ câu lạc bộ của người khác chụp lén tải lên.
Về phần trai đẹp gì đó, chẳng thấy một mống.
Cô nhìn một hồi, thấy tất cả mọi người đều nói tính bảo mật cá nhân của câu lạc bộ này rất tốt, sẽ không có bất kì thông tin gì được tiết lộ về khách hàng, chứ đừng nói đến ảnh chụp của khách cùng với nhân viên.
Khương Thu Nghi xem, không khỏi cảm thán. Người giàu trên đời thật có ngàn vạn cái kiểu ăn chơi tác tráng.
Loại nào cũng có.
Cô không hề có ý nghĩ gì khác, chỉ muốn đi xem thử, coi trai đẹp có thật đẹp trai như lời giang hồ đồn đại hay không mà thôi.
Cùng lúc đó, khi Lê Diệu vừa buông điện thoại xuống thì cũng vừa lúc Hoắc Tầm tiến vào.
Nhìn bộ dáng hoảng sợ của Lê Diệu, Hoắc Tầm hạ mắt nhìn Lê Diệu: "Đang làm gì vậy?"
"Nói chuyện với Khương Thu Nghi."
Lê Diệu liếc Hoắc Tầm một cái: "Sao vậy?"
Hoắc Tầm: "Không có gì, hỏi chút thôi."
Lê Diệu "à" một tiếng, lười biếng dựa trên thành giường.
Cô nàng rung chân, nhìn Hoắc Tầm đi vào phòng thay đồ. Suy nghĩ mấy giây rồi Lê Diệu cũng đi vào theo: "Anh định đi tắm hả?"
Hoắc Tầm nhấc mí mắt lên nhìn Lê Diệu: "Muốn tắm chung?"
Lê Diệu tức giận trừng Hoắc Tầm một chút, "Ai muốn tắm chung với anh chứ! Lưu manh!"
Hoắc Tầm cười trầm thấp một tiếng, cúi mắt nhìn Lê Diệu: "Hửm? Lần trước là ai đòi anh tắm rửa cho vậy?"
"..."
Nhắc tới cái này, cảm giác xấu hổ của Lê Diệu nháy mắt bùng phát.
Lê Diệu không chút suy nghĩ, nhấc chân đạp lên người Hoắc Tầm một đạp: "Anh đừng có nói nữa, lúc đó là em say, không có ý thức."
Hoắc Tầm nhìn chân Lê Diệu, nắm chặt lấy.
Lê Diệu đứng bằng một chân không vững, lảo đảo một hồi. Hoắc Tầm kéo nhẹ cô nàng, ngã vào lồng ngực anh ta.
"Hoắc Tầm!" Lê Diệu hổn hển kêu lên: "Anh muốn làm gì?"
Hoắc Tầm cười nhẹ, giọng nói trầm khàn lướt qua bên tai cô.
"Ơi vợ." Hoắc Tầm khẽ liếm vành tai của cô, âm thanh nặng nề, nói: "Em nói đi."
"..."
Đêm khuya, điện thoại Khương Thu Nghi đặt ở tủ đầu giường bỗng rung lên.
Mí mắt cô giật giật, rồi tiếp tục trở mình ngủ thiếp đi.
Một đêm ngủ ngon, không mộng.
Một bên khác, lại trái ngược hoàn toàn
Hoắc Tầm nhìn người ngủ say trong lòng, rồi nhắn tin cho Lục Minh Thừa.
Lục Minh Thừa còn đang bận, sắp đến Tết nguyên đán, anh cần dành thời gian mấy ngày đi xem hạng mục du lịch bên kia.
Tăng ca với anh mà nói, là chuyện bình thường.
Điện thoại rung lên, Lục Minh Thừa nhìn qua, vậy mà lại là Hoắc Tầm.
Hoắc Tầm: [ Dự án lần trước cậu giúp tôi. Nay tôi nói với cậu một chuyện lớn. ]
Công ty hai người cũng có hợp tác, chẳng qua là tương đối ít.
Khoảng thời gian trước, Hoắc Tầm coi trọng một hạng mục, không ngờ người đàn ông đó lại quen biết với Lục Minh Thừa. Chưa kịp chào hỏi thì Lục Minh Thừa gần như đã quyết định.
Tuy quan hệ của hai người rất tốt. Nhưng ở trên công việc, đều sòng phẳng việc công.
Quyết định xong, hai nhà hợp tác, đôi bên có lợi.
Bởi vì thế lực của Lục Minh Thừa, cho nên Hoắc Tầm không tranh được lợi nhuận theo ý muốn. Nhưng cái này đối với Lục Minh Thừa hay anh ta mà nói cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn. Tuy nhiên, đàn ông mà, luôn luôn quật cường.
Lục Minh Thừa: [?]
Hoắc Tầm: [ Có liên quan đến bà xã của cậu. ]
Lục Minh Thừa: [ Ồ. ]
Hoắc Tầm: [ Đây là phản ứng của cậu? ]
Lục Minh Thừa: [ Cậu nói tôi biết là chuyện gì trước đi, nếu là tin gì hữu hiệu, tôi có thể cân nhắc lợi nhuận cho Hoắc thị. ]
Hoắc Tầm: [ Cậu đồng ý trước đi. ]
Lục Minh Thừa: [ Nói trước không tính. Không có gì thì cúp, bận rồi. ]
Đối với mấy tin tức Hoắc Tầm cung cấp, Lục Minh Thừa không đặc biệt quan tâm lắm.
Huống chi, anh cũng không cảm thấy Hoắc Tầm có thể nói cho anh bí mật kinh thiên động địa gì.
Đối với Lục Minh Thừa, thì trên cơ bản Khương Thu Nghi không có bí mật nào mà anh chưa biết. Cô làm cái gì, anh không quan tâm, nhưng vệ sĩ bên người sẽ biết.
Lục Minh Thừa không thường hỏi hành tung của cô, anh để cho Khương Thu Nghi tối đa không gian tự do.
Khương Thu Nghi cũng vậy, cũng sẽ không hỏi Lục Minh Thừa.
Ở trên chuyện này, hai người tôn trọng lẫn nhau.
Hoắc Tầm: [...]
Hoắc Tầm: [ Thấy cậu đáng thương, tôi rủ lòng thương nhắc nhở cậu chút. Bà xã của cậu cảm thấy hứng thú với hội sở ngày mai đấy. ]
Lục Minh Thừa: [?]
Lục Minh Thừa: [ Hội sở ngày mai là cái hội sở mà tôi biết đó? ]
Hoắc Tầm: [ Cậu đoán xem. ]
Lục Minh Thừa: [...]
Hội sở ngày mai, là nơi Giản Hạ muốn đi 'nghiên cứu thực tế lấy thêm tài liệu'.
Đây cũng là câu lạc bộ lớn nhất và bí ẩn nhất ở Ninh Thành. Đến đây đa số là các chị em phụ nữ, mà phần lớn là những phú bà có tiền.
Lục Minh Thừa biết nơi này, cũng từng nghe người khác nói. Nhưng chưa từng có ý nghĩ muốn đi vào đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!