Khương Thu Nghi lời ít ý nhiều, kể sơ qua chuyện trên weibo.
Nghe xong, Lục Minh Thừa cảm thấy nhức đầu.
Anh xoa xoa huyệt thái dương, thấp giọng, nói: "Có thể là Minh Hạo?"
"...Vậy sao mẹ lại đưa nhiều quà tặng đến vậy?"
Khương Thu Nghi khó hiểu: "Làm sao mẹ biết được em làm rút thưởng trên weibo?"
Lục Minh Thừa: "Hỏi thử xem."
Khương Thu Nghi: "Hay... anh hỏi đi?"
Lục Minh Thừa: "..."
Nhất thời, hai người đều trầm mặc.
Yên lặng một lúc, Lục Minh Thừa nói: "Để anh gửi tin nhắn hỏi mẹ coi đã ngủ chưa trước đã?"
Thời gian khá muộn rồi.
"Được." Khương Thu Nghi hít thở sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Còn nữa, hỏi giúp em một chút có phải là mẹ mua nick ảo cho em không."
"..."
Lục Minh Thừa nhắn tin cho Chân Bình, không đầy một phút sau, Chân Bình liền trả lời.
Anh nhìn thời gian trên điện thoại, mười một giờ rưỡi.
Chân Bình nghỉ ngơi rất có quy luật. Thường ngày, cứ đều đặn mười giờ liền lên giường ngủ, rất hiếm khi thức đêm.
Theo lời bà nói, cái gì bà cũng đẹp. Cho nên chỉ có bảo dưỡng thân thể cho tốt mới có thể hưởng lạc lâu.
Vậy nên Chân Bình rất chú trọng đến phương diện sức khỏe bản thân. Duy chỉ có hôm nay là ngoại lệ.
Lục Minh Thừa không nghĩ nhiều, gọi điện thoại cho Chân Bình.
"Alo." Chân Bình nhíu mày "Minh Thừa, muộn như vậy rồi con tìm mẹ là có việc gì sao?"
Lục Minh Thừa: "Mẹ, tối nay Minh Hạo đến nhà sao?"
Chân Bình: "Ừ, con tìm nó hả?"
"Không phải."
Lục Minh Thừa hơi ngừng, thấp giọng hỏi: "Có phải mẹ lập weibo chơi không?"
Chân Bình nghe thấy lời này của anh, khẽ hừ: " Mẹ không thể chơi sao?"
Lục Minh Thừa: "Con không có ý này."
Chân Bình nói lời này, không thấy được khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của Lục Minh Thừa, cũng không sợ.
Hai người là mẹ con, ngoại trừ vẻ mặt nghiêm túc dọa người của Lục Minh Thừa, thì những lúc khác, Chân Bình thực sự có khí chất của một trưởng bối.
Chân Bình nhịn không được mà chất vấn: "Minh Thừa, weibo của Thu Nghi ít follower như vậy, con cũng không biết mua cho nó nhiều nick ảo sao?"
Lục Minh Thừa: "..."
Chân Bình: "Để người khác cười cợt Lục gia chúng ta đối xử với con dâu không tốt."
Bà vẫn canh cánh trong lòng những lời này của Tôn Phái.
Chân Bình bà đã sống đến độ tuổi này, không thể để người khác khinh thường mình được!
Lục Minh Thừa trầm mặc một hồi, trực tiếp hỏi: "Cho nên mẹ mua nick ảo cho thu Nghi phải không?"
"Đúng vậy." Chân Bình nói: "Mẹ cũng mua cả hotsearch. Mà mẹ phát hiện cái hotsearch này rất tiện lợi nha. Nếu không phải Minh Hạo kêu mẹ đừng lộ liễu quá, mẹ còn muốn mua suốt một tháng cho Thu Nghi cơ."
"..."
"Đừng." Lục Minh Thừa cạn lời, lát rồi mới thấp giọng nói: "Lên hotsearch nhiều cũng không tốt, hôm nay là được rồi."
Anh nói tiếp: "Còn có, Thu Nghi nhờ con nhắc nhở mẹ một chút, thay đổi tên nick lại đi, tên nick đó của mẹ sẽ khiến mọi người nghĩ lầm mẹ là nick ảo."
"Hả?" Chân Bình không hiểu lắm: "Mẹ có 10 vạn follower thì sao là nick ảo được?"
Lục Minh Thừa trố mắt: "Mẹ cũng tự mua nick ảo cho mình?"
Chân Bình: "Đúng vậy."
Bà nói tiếp: "Nhưng tài khoản của mẹ cũng chỉ mới lập, Minh Hạo nói mua nhiều quá sẽ khiến mọi người nghi ngờ, nên mẹ mua 10 vạn thôi."
Không mua nick ảo thì sao có người tương tác, chia sẻ cho bài của bà được nha.
Bà cũng không phải là không có tiền. Dù sao thì chơi cái gì, mặt mũi bà nhất định phải không thua ai.
"..."
"Được rồi." Lục Minh Thừa càng nhức đầu, "Cứ như vậy trước đã, nếu không biết làm thì ngày mai nhờ người khác chỉ cho."
Chân Bình: "Mẹ tự mò được, con còn việc gì không? Không có gì nữa thì mẹ đi tra baidu đây."
Lục Minh Thừa nhìn đồng hồ, nhắc nhở: "Ừm, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Cúp điện thoại, Lục Minh Thừa lại thuật lại lời của Chân Bình cho Khương Thu Nghi.
Nghe cong, Khương Thu Nghi trầm mặc.
Trước kia sao cô không phát hiện Chân Bình lại đáng yêu như thế chứ?
"Mẹ..." Cô mấp máy môi: "Sao đột nhiên lại muốn chơi weibo?"
"Bị người ta kích thích."
Lục Minh Thừa biết mâu thuẫn giữa Chân Bình và Tôn Phái, từ nhỏ đã biết rồi. Bà chỉ cần bị Tôn Phái kích thích, liền có thể làm ra mấy việc khiến người ta kinh sợ.
Khương Thu Nghi: "Hả?"
Lục Minh Thừa không nói nhiều, nhàn nhạt nói: "Có muốn anh giảm hotsearch xuống không?"
Khương Thu Nghi nghĩ nghĩ: "Kệ đi, cũng không phải là chuyện gì lớn. Ngủ dậy một giấc, sóng gió sẽ qua."
Lục Minh Thừa: "Ừ."
Anh yên lặng một lát, thấp giọng nói: "Cần anh đăng bài không?"
Khương Thu Nghi: "...?"
Cô sửng sốt ba giây, không chút do dự từ chối: "Không cần."
Lục Minh Thừa: "Được."
"Ok." Khương Thu Nghi nhỏ giọng nói: "Mà này, cảm giác lên hotsearch cũng khá thích đó chứ."