Khương Thu Nghi đang ở trong khu nghỉ dưỡng xa xa, không hề hay biết Lục Minh Thừa vậy mà cũng nói mấy lời như vậy với Từ Uyển Bạch.
Sau khi nói chuyện với Lục Minh Thừa, cô gọi điện kêu đầu bếp đến nấu cơm.
Cơm tối, Khương Thu Nghi không để đầu bếp làm quá nhiều, hai cô ăn không hết cũng lãng phí.
Ăn cơm xong, Giản Hạ không để ý Khương Thu Nghi, trở về phòng viết bản thảo.
Khương Thu Nghi chán chết, nằm trên sô pha ngẩn người.
Bỗng dưng, cô nhớ tới việc quan trọng.
Lần trước cô thuê người chụp ảnh cho Nghê Cẩm khai trương, quên đăng bài rút thăm trúng thưởng mất rồi.
Nghĩ đến cái này, Khương Thu Nghi nói với Thịnh Thanh Nghê, lập tức bò dậy đăng bài rút thưởng.
Những bức ảnh váy áo được nhiếp ảnh gia chụp cực kì xinh đẹp.
Người mẫu lần trước hợp tác với Nghê Cẩm, có phong cách cũng rất hợp.
Khương Thu Nghi chọn lọc, chỉnh sửa rồi đăng weibo.
Bài vừa đăng, weibo chấn động. Không ít người bạn trong vòng sôi nổ cổ vũ, thêm tiền cho cô.
Chân Bình cũng lập tức gửi tin nhắn cho Khương Thu Nghi.
Cửa hàng Nghê Cẩm khai trương, Chân Bình không đi. Loại tiệm đó đối với Chân Bình mà nói, chỉ kéo giá trị của bà xuống mà thôi.
Chân Bình không chơi weibo, nhưng điều này cũng không gây trở ngại có người mật báo cho bà biết.
Nhưng người mật báo cho Chân Bình lần này, không phải là Tôn Tích, cũng không phải là mấy bà chị em thường xuyên tụ tập, mà chính là kẻ thù của bà!
Một bà mụ không tiền không nhà như bà, nhưng cố tình bà mụ đó lại có thể khiến bà tức giận. Tôn Phái!
Tôn Phái từng là bạn học cùng với Chân Bình, sau này khi hai người gả cho chồng, tuy công việc làm ăn của hai gia đình khác nhau, những thỉnh thoảng vẫn có gặp mặt. Hai người họ từ thời học sinh, bát tự đã không hợp, đên bây giờ đã ngoài 50 nhưng mối thù địch vẫn như cũ.
Nếu hỏi Chân Bình chán ghét nhất ai, vậy câu trả lời chắc chắn luôn là Tôn Phái.
Còn hỏi Tôn Phái chán ghét nhất ai, nhất định cũng chính là Chân Bình.
Tôn Phái: [ A Bình, con dâu bà đang làm gì đây? Bây giờ Khương Thu Nghi vậy mà đăng weibo cho mấy đồ cấp thấp như vậy à? ]
Chân Bình mở ảnh Tôn Phái ra nhìn một chút, vô cảm trả lời: [ Còn đang làm gì nữa? Con dâu tôi đang rút thăm trúng thưởng, mù hay sao không thấy? ]
Tôn Phái: [ Ý tôi là, sao bây giờ Khương Thu Nghi lại chạy lên weibo rút thưởng. Tôi nghe nói đây là cửa hàng mà nó đầu tư, kinh doanh không tốt à? Tại sao phải làm như vậy? ]
Chân Bình: [ Đây là phương thức tuyên truyền đang thịnh hành. ]
Tôn Phái: [ Vậy sao? Chủ yếu là tôi lo lắng làm vậy sẽ khiến Lục gia mất mặt thôi mà, nên mới cố ý nói với bà một tiếng. ]
Chân Bình: [ Nhiêu đây mà mất mặt mũi gì. Thu Nghi làm ăn đàng hoàng, rút thưởng đàng hoàng, cũng chẳng làm gì mờ ám. ]
Tôn Phái: [ Bà đã nói vậy rồi thì thôi. Nhưng mà tôi thấy rút thưởng này hình như hơi bủn xỉn. ]
Chân Bình: [ Ừ. Tôi cũng thấy vậy. Tối nay tôi gọi điện thoại cho thu Nghi, kêu Thu Nghi thêm mã. ]
...
Nói chuyện với Tôn Phái xong, cả người Chân Bình đầy tức giận.
Bà hít thở sâu một lát, nhìn về phía quản gia: "Tạo một cái nick weibo giúp tôi."
Quản gia: "Vâng, phu nhân."
Sau khi lập xong, quản gia nhìn bà: "Phu nhân còn cần gì nữa không?"
Chân Bình: "Tìm weibo của Thu Nghi."
Quản gia làm việc ở Lục thị đã mấy chục năm, cũng được coi như là chứng kiến Lục Minh Thừa trưởng thành, nên cũng phần nào hiểu được ý của Chân Bình.
Quản gia cười cười, hỏi: "Thu Nghi làm cái gì sao? Để phu nhân tức giận như vậy?"
"Không làm gì hết."
Chân Bình tức giận nói: "Mà là Tôn Phái, bác nói xem bà ta đang bị cái gì vậy chứ. Già rồi thành chúa cáo trạng hả. Thu Nghi rút thưởng trên weibo, bà ta lại đây châm chọc khiêu khích tôi một phen là có ý gì chứ!"
Quản giá nín cười: "Phu nhân bớt giận, có lẽ Tôn Phái cũng không có ý này."
Chân Bình hừ lạnh: "Chắc chắn bà ta qua đây để cười cợt tôi."
Quản gia không nói gì, tìm weibo của Khương Thu Nghi.
Chân Bình cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy được bài đăng rút thưởng được ghim trên đầu.
"Cái này chơi thế nào?"
Chân Bình không chơi weibo là thật, trước kia cũng chưa bao giờ dùng.
Còn quản gia lại là một người rất theo trào lưu, lập tức mở khung bình luận cho Chân Bình: "Phu nhân đọc xem."
Chân Bình đọc, thấy bình luận đầu tiên là của Lục Minh Hạo.
Lí do mà bà nhận ra, đơn giản là vì Lục Minh Hạo này cực kì tự luyến, để avatar là ảnh selfie bản thân.
Chân Bình nheo mắt đọc một lúc, rồi nhìn sang quản gia: "Gọi điện cho Minh Hạo, kêu nó đến đây gặp tôi."
Quản gia: "..."
Nhà Lục Minh Hạo cách nhà chính không xa. Hôm nay khi Lục Minh Hạo vừa về đến nhà ăn tối, nghe được Chân Bình muốn gặp mình, lập tức đến đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!