Lục Minh Thừa cũng không có ý kiến gì đối với chuyện cô ra ngoài chơi này.
Có một số chuyện giữa hai người, không ai can thiệp lẫn ai.
Khương Thu Nghi: [ Ok. ]
Lục Minh Thừa: [ Em đi cùng bạn? ]
Khương Thu Nghi: [ Đúng rồi. ]
Lục Minh Thừa: [ Đi mấy ngày? ]
Khương thu Nghi: [ Hai ba ngày gì đó. ]
Lục Minh Thừa: [ Ừ. ]
Hai vợ chồng nói chuyện sơ sơ vài câu, rồi anh nói cô biết là anh đang họp, Khương Thu Nghi liền không làm phiền anh nữa.
Lục Minh Thừa cũng để điện thoại xuống.
"Xin lỗi mọi người."
Rồi anh nhìn lên, nhìn sang quản lý đột nhiên im bặt, thoáng cau mày: "Nói xong rồi?"
Quản lý cảnh giác, lập tức nói: "Còn hạng mục cuối đang báo cáo."
Lục Minh Thừa không có biểu cảm: "Tiếp tục."
Mọi người: "..."
Sau khi hội nghị kết thúc, tất cả mọi người ra ngoài.
Vài người lôi kéo Lưu Đống cũng tham dự hội nghị vừa nãy, nhỏ giọng hỏi: "Lưu Đống, Lục tổng có chuyện gì quan trọng sao?"
Lưu Đống: "Hả?"
Anh ta sửng sốt một lát, rồi cười: "Không có việc gì quan trọng."
"Nhưng trước đây Lục tổng chưa từng xem điện thoại trong lúc họp. Không phải là dự án du lịch có gì thay đổi chứ?"
Lưu Đống dở khóc dở cười: "Chắc không có đâu."
Tuy Lưu Đống không nhìn thấy được điện thoại của Lục Minh Thừa, nhưng nếu không nhầm thì đó có lẽ là tin nhắn của Khương Thu Nghi gửi tới.
Những người khác gửi tin wechat, Lục Minh Thừa rất ít khi xem, phần lớn cùng toàn để chế độ không làm phiền.
Ứng phó xong với đám quản lý, Lưu Đống đi sang bên khác.
Vừa đi khỏi đi được một đoạn, một trợ lý khác lại nói: "Lưu Đống, tiểu thư Từ đến."
Lưu Đống ngẩn ra, nhớ tới cú điện thoại hôm qua: "Được, để tôi đi nói với Lục tổng. Cô ấy chờ lâu chưa?"
Trợ lý kia nói: "Khoảng một tiếng."
Tối qua Từ Uyển Bạch hẹn gặp Hứa Thần vào lúc 5 giờ chiều.
Nhưng cuộc họp hôm nay kéo dài rất lâu, lúc này đã gần giờ tan việc rồi.
Lưu Đông không chậm trễ nữa, biết lần gặp mặt này có quan trọng, nhanh chân đến báo cho Lục Minh Thừa.
"Lục tổng."
Lưu Đống liếc mắt nhìn Hứa Thần, thấp giọng nói: "Tiểu thư Từ đến."
Lục Minh Thừa: "Cho cô ấy vào."
Rồi anh nhìn sang Hứa Thần, giao phó: "Gửi tôi trước 10 giờ tối."
Hứa Thần: "Vâng."
Từ Uyển Bạch đã đến văn phòng của Lục Minh Thừa vài lần, nhưng lần nào anh cũng mắc họp.
Lục Minh Thừa là người đàn ông lạnh lùng, rất kiệm lời. Ngoại trừ chuyện công, anh không thừa một câu nói nhảm nào nữa.
Nghĩ đến điều này, Từ Uyển Bạch cảm thấy có chút thất bại.
Cô ta biết Lục Minh Thừa là người đàn ông rất khó đối phó, nhưng cô ta vẫn muốn thử. Cô ta không muốn phải đợi đến một nam sau, Lục Minh Thừa mới là của cô ta.
Có hệ thống hỗ trợ, Từ Uyển Bạch cảm thấy chỉ cần thời gian mấy tháng, cô ta sẽ có thể khiến cho Khương Thu Nghi ly hôn với Lục Minh Thừa.
"Lục tổng."
Từ Uyển Bạch đứng trước bàn làm việc của anh, dịu dàng gọi.
Lục Minh Thừa ngẩng đầu, lịch thiệp, nói: "Tiểu thư Từ, mời ngồi."
Anh thản nhiên nói: "Xin lỗi đã để tiểu thư Từ đợi lâu."
Từ Uyển Bạch mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Không sao, tôi cũng không có gấp gì. Lục tổng là người bận rộn, chờ là chuyện đương nhiên."
Lục Minh Thừa liếc Từ Uyển Bạch một chút, đi thẳng vào chủ đề: "Tiểu thư Từ nói phương án có chỗ nên thay đổi, là chỗ nào?"
Từ Uyển Bạch hơi ngừng, cầm bản phác thảo ra.
"Chỗ này, tôi cảm thấy phải có một chút thay đổi nhỏ..." Chớp mắt, Từ Uyển Bạch liền vào trạng thái chuyên nghiệp.
Chỉ khi cô ta chuyên nghiệp, Lục Minh Thừa mới cho cô ta cơ hội.
Nghe Từ Uyển Bạch nói xong, Lục Minh Thừa hơi bất ngờ.
Không tồi, suy tính rất chu đáo.
Anh gật đầu, mặt không đổi sắc: "Ý kiến rất tốt, tối nay tôi về xem lại."
Anh cúi đầu nhìn thời gian, 6 giờ.
Anh không nghĩ nhiều, nói: "Hôm nay tới đây thôi."
Từ Uyển Bạch ngẩn ra, mấp máy môi: "Lục tổng có hẹn sao?"
Lục Minh Thừa nhìn Từ Uyển Bạch: "Có chuyện gì?"
Từ Uyển Bạch im lặng một lát rồi cười nói: "Nếu Lục tổng không ngại, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, thế nào? Còn một số chỗ nhỏ cũng cần cải biến một chút, tôi không muốn nó phải kéo dài mấy ngày sau."
"...."
Nói xong, Từ Uyển Bạch có chút khẩn trương.
Cô ta không biết biểu hiện của mình có rõ ràng quá hay không, cũng không biết Lục Minh Thừa sẽ đồng ý với cô ta hay không.
Nhưng vô luận là anh có hiểu ý của cô ta hay không, chỉ cần Lục Minh Thừa đồng ý, vậy là đủ rồi.
Từ Uyển Bạch không sợ người khác nói mình có tâm tư xấu xa. Người đàn ông này dù sao cũng sẽ là của cô ta, bây giờ cô ta hành động sớm hơn một chút thì có sao?
Khương Thu Nghi mới là kẻ thứ ba, một người chẳng giỏi việc thương trường, không có tư cách trở thành thiếu phu nhân của Lục Minh Thừa.
Khương Thu Nghi một chút cũng không xứng.
Từ Uyển Bạch không yên lòng, nhìn lên anh, nhẹ nhàng gọi: "Lục tổng?"
Lúc này, Lục Minh Thừa mới hoàn hồn, nhấc mí mắt nhìn về phía Từ Uyển Bạch.
Trí nhớ của anh không sai, quần áo trên người của cô gái này, chính là bộ đồ công sở hôm qua Khương Thu Nghi đóng gói cho cô ta. Nhìn qua quả thực không tệ.
Lục Minh Thừa không phải người ngu, ở vị trí của anh, số người thầm thương trộm nhớ, ám chỉ đủ điều với anh không thiếu.
Chẳng qua, anh đối với Từ Uyển Bạch, xác thật là chẳng có chút suy nghĩ vượt rào nào cả.
Đên bây giờ nghe được Từ Uyển Bạch nói ra lời này, anh mơ hồ hiểu được vì sao hôm qua Khương Thu Nghi lại làm như vậy.
Nghĩ đến đây, Lục Minh Thừa đặt cây bút trong tay xuống, nhìn cô ta: "Tiểu thư Từ."
Từ Uyển Bạch khẩn trương nhìn anh: "Lục tổng, anh nói đi."
Lục Minh Thừa nói bằng giọng bình thản: "Đã tới giờ tan làm, tôi bên này không tiện làm trễ thời gian của tiểu thư Từ nữa."
Từ Uyển Bạch hơi ngừng, nghe được rõ ràng lời của anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!