Khương Thu Nghi nín cuười: "Ừ."
Giản Hạ đến sô pha, nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà, nói: "Đây là lần đâu tiên thân thể tớ được sử dụng mỹ phẩm dưỡng da trên mấy vạn."
Mà không phải là sửa tắm 100 tệ của cô ấy.
Hai người ngồi ở phóng khách chờ một hồi, nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Nơi này tuy ở lưng núi nhưng không hoang vắng. Từ vị trí của hai người nhìn ra, có thể thấy được những ngọn núi trập trùng, liên miên phía xa xa. Cây cỏ xanh um tươi tốt, cảnh sắc cực kì kì vĩ.
Ngắm hồi lâu, hai người đi về phòng.
Giản Hạ viết bản thảo, Khương Thu Nghi ngủ.
Lúc Khương Thu Nghi tỉnh lại thì đã là chiều tối.
Cô lấy cái điều khiển từ xa, kéo rèm lên.
Vừa kéo ra, cô liền thấy ngay hoàng hôn lộng lẫy cuối chân trời.
Hoàng hôn nhuộm đỏ cảu bầu trời, xinh đẹp đến mức khiến cho người nhìn phải kinh ngạc bật thốt lên.
Đám mây đỏ đỏ, phiếm hồng như đang say rượu.
Khương Thu Nghi chụp vài tấm, gửi vào trong group chat của bọn họ.
Tin vừa gửi, Lê Diệu liền trả lời.
Lê Diệu: [ A a a a a, tớ hội hận tại sao lúc đó lại không đi!!! Sao hôm nay cảnh đẹp dữ vậy! ]
Khương Thu Nghi: [ Trả lời: Thời tiết hôm nay rất tốt, hoàng hôn nhìn mê hồn. ]
Lê Diệu: [ Bây giờ tớ tới thì có kịp không? ]
Khương Thu Nghi: [ Kịp. ]
Thịnh Thanh Nghê: [ Nếu không phải cửa hàng vừa mới khai trương thì tôi cũng muốn đi. ]
Giản Hạ: [ Lêu lêu lêu, tớ đang ở đây đó. ]
...
Vài người nói chuyện rôm rả, Khương Thu Nghi hỏi: [ San San đâu? ]
Thịnh Thanh Nghê: [ Đang bận, nay cửa hàng đông khách, San San vẫn bận nãy giờ, không rảnh. ]
Lê Diệu: [ San San định làm nữ cường sao? ]
Khương Thu Nghi: [ Kêu cô ấy nghỉ ngơi thích hợp đi, cứ từ từ làm. ]
Thịnh Thanh Nghê: [ Ừ. ]
Mọi người nói chuyện, ai cũng đều ghen tị Giản Hạ và Khương Thu Nghi.
Khương Thu Nghi đọc tin, nghĩ hồi rồi quyết định gửi cho Lục Minh Thừa ảnh cô chụp. Không biết bác Từ có nói cho anh biết là cô ra ngoài nghỉ dưỡng hay không.
Nhận được tin nhắn của Khương Thu Nghi thì Lục Minh Thừa đang họp.
Ngồi trong phòng họp là các quản lý cấp cao, ai nấy cũng đang nơm nớp lo sợ báo cáo tổng kết cuối năm.
Lục Minh Thừa ngồi nghe, trên mặt nãy giờ vẫn luôn vô cảm.
Mọi người nhìn anh, tim đập nhanh một nhịp, thở mạnh cũng không dám.
Bọn họ lo lắng sợ mình nói sai, một giây sau sẽ bị Lục Minh Thừa tuyệt tình đuổi cổ.
Bỗng dưng, bên trong căn phòng hội nghị yên tĩnh vang lên tiếng chuông điện thoại.
Lúc đang họp, Lục Minh Thừa có quy định toàn bộ điện thoại phải để chế độ yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!