Thảo luận với Giản Hạ xong, hai người chọn một thắng địa ở gần Ninh Thành để nghỉ phép.
Mùa đông bên đó cực kì thích hợp để ngâm suối nước nóng. Nếu như có vận khí tốt thì còn có thể được ngắm tuyết, cảnh sắc cực kì mê người.
Khương Thu Nghi vốn muốn ở nhà nghỉ ngơi, nhưng cô suy nghĩ, kỳ thật đã có đoạn thời gian cô không ra ngoài rồi.
Từ đây đến nguyên đán còn có vài ngày, chi bằng đi nghỉ dưỡng trước, sau đó lại ra đảo chơi.
Phong cách hành động của cô bây giờ, chính là nghĩ gì làm đó.
Dù sao Lục Minh Thừa cũng đã kêu cô không cần tiết kiệm, vậy cô cứ lãng phí một chút, chắc hẳn Lục Minh Thừa cũng sẽ không có ý kiến gì nhiều.
Giản Hạ đi mà không hề mang gì, ngoại trừ máy tính và cái điện thoại, thêm cả chứng minh thư.
Giản Hạ ôm cánh tay Khương Thu Nghi, vui vẻ không thôi: "A a a a a, tại sao cậu lại rủ tớ qua đó ngâm suối nước nóng?"
Khương Thu Nghi dò xét Giản Hạ một chút, nói đùa: "Bởi vì Diệu Diệu không rảnh."
Giản Hạ: "..."
Giản Hạ trừng mắt nhìn lại Khương Thu Nghi, hừ nhẹ, nói: "Coi tớ là thế thân đúng không? Ok, tớ ổn."
Giản Hạ ra vẻ nghiêm trọng: "Tớ cũng sẽ không..."
Hai từ "thương tâm" còn chưa nói ra, Khương Thu Nghi đã đưa cho cô ấy một cái hộp nhỏ: "Quà giáng sinh."
Hai mắt Giản Hạ sáng lên: "Là cái gì vậy?"
"Mở ra sẽ biết." Khương Thu Nghi cười cười: "Rồi tớ xem cậu có còn thương tâm hay không."
Giản Hạ không chần chờ, lập tức mở ra.
Khương Thu Nghi tặng Giản Hạ một sợi dây chuyền kim cương.
"A a a a a a!" Nháy mắt, trong xe vang lên một trận hét chói tai của Giản Hạ.
Người lái xe lén quay đầu nhìn, chỉ thấy tiểu thư Giản đang ôm thiếu phu nhân của họ, điên cuồng lắc lắc.
"Thật xinh đẹp."
Giản Hạ kích động một hồi, sục sôi nói: "A a a a a tớ thích lắm. Cậu đeo lên cho tớ thử xem."
Khương Thu Nghi buồn cười nhìn Giản Hạ: "Còn có cảm giác mình là thế thân nữa không?"
Giản Hạ nháy mắt mấy cái với cô, lại giả bộ nghiêm túc, nói: "Thế thân như vậy, tớ nguyện ý làm."
Được đãi ngộ tốt như vậy thử hỏi ai mà không muốn cơ chứ.
Khương Thu Nghi liếc Giản Hạ, bất lực với cô bạn mình.
Sau khi đeo lên, Giản Hạ soi qua soi lại trong gương, thực sự rất thích.
"Rất đẹp. Đây là lần đầu tiên tớ được nhận dây chuyền kim cương."
Khương Thu Nghi dở khóc dở cười: "Không có khoa trương vậy chứ, nếu cậu thích, lần sau tớ tặng cậu cái nữa."
Giản Hạ: "Ok."
Giản Hạ quay đầu nhìn về phía Khương Thu Nghi: "Tớ có một người bạn thân như cậu rồi, vậy thì cần đàn ông làm gì nữa nha."
Giản Hạ nói nhỏ: "Nhưng mà, tớ không chuẩn bị quà giáng sinh cho cậu mất rồi."
Khương Thu Nghi: "Ừ. Không cần thiết."
Cái gì cô cũng không thiếu.
"Tớ quyết định---" Giản Hạ nhìn cô: "Viết một quyển sách dành riêng cho cậu."
"..."
Khương Thu Nghi đờ ra, cô nghĩ tới mấy sở thích gần đây của cô, không khéo vào sách của Giản Hạ rồi thành phu nhân suốt ngày chỉ biết ăn chơi mua sắm, một hình tượng xấu. Lập tức cự tuyệt: "Không cần đâu."
"Có cần thiết." Giản Hạ cười cười: "Tớ viết cho cậu tiểu thuyết 30 000 chữ, cho cậu trải nghiệm một cuộc sống khác biệt trong sách."
Khương Thu Nghi nhìn Giản Hạ như vậy, đột nhiên có loại dự cảm không tốt.
"Viết ra rồi ai đọc được?"
Giản Hạ nhìn cô một chút, tràn đầy tự tin nói: "Cậu đừng có coi thường người ta, tớ viết thì tuyệt đối ai cũng đọc được."
Loại dự cảm xấu của Khương Thu Nghi ngày càng lớn hơn.
Cô nhìn Giản Hạ đang hứng thú bừng bừng, ngược lại không dội một gáo nước lạnh cho cô ấy.
Giản Hạ viết cô, cô có thể lựa chọn không xem.
Sau khi hai người đến nơi, lập tức có phục vụ tới đón hai cô, dẫn hai người đến chỗ nghỉ dưỡng.
Là một ngôi nhà bằng kính.
Phòng ở có diện tích rất lớn, vị trí cũng rất đắc biệt.
Vừa vặn ở lưng chừng núi hẻo lánh, từ trong nhà có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh núi non, cực kỳ lãng mạn.
Giản Hạ vừa thấy, lập tức kinh hỉ.
"Ở đây còn có phong cảnh thế này sao?"
"Có." Nhân viên làm việc đáp lời, mỉm cười nói: "Đây là nét độc đáo ở chỗ chúng tôi, toàn bộ khu nghỉ dưỡng chỉ có 3 nơi."
Giản Hạ hít sâu một chút, thấp giọng hỏi: "Một đêm ở đây bao nhiêu tiền?"
Nhân viên nghe hỏi vậy thì trố mắt một lát, cười nói: "Ba gian phòng ở đây đều có giới hạn hội viên."
Không phải cứ có tiền liền có thể ở lại, muốn ở thì cũng phải xem thân phận người đó là cái gì mới đủ điều kiện.
Giản Hạ: "Ồ."
Cô ấy cười: "Ra vậy, cảm ơn."
Giản Hạ nhịn không được, chạy tới chỗ Khương Thu Nghi, nhỏ giọng kêu: "Nhanh, nói cho tớ biết ở đây một đêm bao nhiêu tiền, để tớ viết truyện."
Khương Thu Nghi bật cười, hỏi vệ sĩ bên cạnh.
Thật ra cô cũng không biết, những thứ này đều là bác Từ sắp xếp.
Được câu trả lời, Giản Hạ nhìn về phía cô: "Từ giờ trở đi, tớ phải chụp ảnh kỉ niệm với từng đồ vật ở đây, tuyệt không bỏ sót cái nào."
Cô ấy nghĩ rồi nói tiếp: "Đương nhiên, tớ muốn để lại bóng dáng của tớ ở mọi nơi ở đây."
"..."
Khương Thu Nghi dở khóc dở cời: "Lố vậy luôn sao?"
Giản Hạ: "Đương nhiên."
Giản Hạ đè nặng giọng nói: "Một đêm 30 vạn, còn không đáng giá thì cái nào đáng cho lại."
Khương Thu Nghi suy nghĩ, hình như cũng đáng giá thật.
Cô gật đầu: "Vậy tùy cậu, đằng sau có suối nước nóng tự nhiên, chúng ta đi ngâm suối nước nóng, đợi tớ kêu người lại đây mát-xa cho chúng ta."
Giản Hạ: "Ok ok ok."
Cô ấy muốn được hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất lần nữa.
Ngâm suối nước nóng hơn một giờ, Giản Hạ cảm thấy toàn lỗ chân lông trên người mình đều như nở ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!