Lục Minh Thừa liếc cô một chút, mặt không biểu cảm: "Phiền toái."
"A" Khương Thu Nghi gật gật đầu, không quá để ý, đi vào phòng tắm.
Lục Minh Thừa: "..."
Anh đứng tại chỗ vài giây, sau cùng cũng trở lại phòng giữ quần áo.
Sau khi Khương Thu Nghi không phối đồ cho anh nữa, tròng nhà có người làm riêng việc làm.
Phối hợp tổng thể, bình thường cũng không có sai lầm gì. Chẳng qua Khương Thu Nghi có mắt thẩm mỹ, cô hiểu Lục Minh Thừa hợp gì hơn so với người khác.
Hai người khó có được hôm cùng ăn bữa sáng.
Tâm tình của Khương Thu Nghi tốt, lúc ăn cơm còn nói chuyện với bác Từ vài câu.
"Bác Từ, cảm ơn bác tối qua mang trà giải rượu cho con nhé."
Bác Từ: "Thiếu phu nhân cứ đùa, đây là việc tôi nên làm."
Bác hơi cúi người, nhìn Khương Thu Nghi: "Thiếu phu nhân có đau đầu không?"
"Không."
Bác Từ: "Vậy là tốt rồi."
Khương Thu Nghi gật đầu, nhàn nhạt nói: "Có trà giải rượu của bác Từ, tối qua con ngủ ngon quá trời."
Bác Từ đang muốn nói chuyện, Lục Minh Thừa ngồi nói chuyện đã lên tiếng: "Bác Từ."
Bác Từ sửng sốt: "Tiên sinh, có chuyện gì?"
Lục Minh Thừa nhìn hai người, mặt vô cảm, nói: "Pha một ly cà phê nữa cho tôi."
Lục Minh Thừa có thói quen uống cà phê buổi sáng, bác Từ cũng theo bình thường mà chuẩn bị cho anh.
Nhưng hôm nay nhiều hơn một ly, bác có chút chần chờ.
"Cà phê đen sao?"
Lục Minh Thừa: "Ừ."
Bác Từ im lặng một lát, rồi mở miệng: "Hôm nay tiên sinh bề bộn nhiều việc sao?"
"Còn tạm." Lục Minh Thừa hờ hững nói: "Chưa ngủ đủ, cần nâng cao tinh thần."
Nghe vậy, bác Từ lập tức đi pha cho anh.
Bác Từ vừa đi, Khương Thu Nghi yên lặng nãy giờ, mới hỏi: "Anh ngủ chưa đủ?"
Lục Minh Thừa nhìn cô.
Khương Thu Nghi nhớ lại thời gian mình đi ngủ, không quá 12 giờ.
"Không phải anh đã đi ngủ trước 12 giờ mà?"
Lục Minh Thừa: "Mất ngủ."
Khương Thu Nghi: "...?"
Cô nháy mắt mấy cái, không thể tin thứ mình nghe được: "Anh? Mất ngủ?"
Lục Minh Thừa nhìn khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc của cô, thu liễm con mắt: "Kinh ngạc vậy à?"
"À..." Khương Thu Nghi ung dung nói: "Có chút thiệt."
Anh là người bận rộn như vậy, đến lúc ngủ sẽ không muốn bị cái gì cản trở hay nhiễu loạn. Những người như anh thường hay giành giật từng giây phút ngủ thật sớm, để chắc chắn ngày mai thức dậy, là một tinh thần sảng khoái.
Nghĩ đến điều này, Khương Thu Nghi như có thương cảm, quan tâm hai câu.
"Không phải dự án du lịch của anh tiến hành rất thuận lợi sao?"
Lục Minh Thừa: "Không phải là vì dự án du lịch."
Khương Thu Nghi gật gật đầu, thuận miệng nói: "Vậy hạng mục khác hả?"
Lục Minh Thừa còn chưa kịp trả lời, Khương Thu Nghi đã nói tiếp: "Cái hạng mục gì mà có thể khiến cho Lục tổng mất ngủ đến thế này nha? Quan trọng đến vậy sao?"
"..."
Lục Minh Thừa nhìn chằm chằm cô một hồi, từ chối tiếp tục đề tài này với cô.
"Không có gì."
Anh nhận ly cà phê từ tay bác Từ, thản nhiên hỏi: "Hôm nay định làm cái gì?"
Khương Thu Nghi: "Chắc có lẽ ở nhà nghỉ ngơi."
Ngày hôm qua cô đã túc trực trong cửa hàng cả một ngày, có hơi mệt.
Lục Minh Thừa gật đầu, không hỏi nữa.
Ăn sáng xong, Lục Minh Thừa tới công ty.
Trước khi đi, anh nhìn Khương Thu Nghi một chút, thản nhiên nói: "Trong phòng có quà."
Khương Thu Nghi: ?
Nhìn Lục Minh Thừa rời đi, Khương Thu Nghi mới nghi ngờ về phòng.
Phòng của hai người họ rất lớn, nhiều thêm một đồ vật cô cũng sẽ không phát hiện được.
Đến lúc này, Khương Thu Nghi mới chú ý tới chiếc hộp nhung màu đỏ, được đặt trên tủ đầu giường.
Cô nhíu mày, đến gần, mở ra.
Lục Minh Thừa chuẩn bị quà Giáng sinh cho cô, là một cái vòng tay bằng ngọc. Vòng tay nhỏ rất tinh xảo, cực kì xinh đẹp.
Cô nhướng mi, có chút kinh ngạc.
Món quà mà Lục Minh Thừa tặng này, cô rất thích.
Cô rất thích hồng ngọc, cũng rất thích dây chuyền.
Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm một lát, đeo lên tay.
Cô giơ tay nhìn vật nhỏ nhỏ sáng chói trên cổ tay, màu hồng phát sáng, ngọc trong suốt, độ tinh khiết vô cùng tốt.
Cô nhìn một hồi, cực kì vừa lòng.
Ngắm hồi, Khương Thu Nghi mới hồi thần lại trong 3 giây, gửi tin nhắn cho Lục Minh Thừa.
Khương Thu Nghi: [ Vòng đẹp lắm.]
Khương Thu Nghi: [... Mà xin lỗi, em quên chuẩn bị quà giáng sinh cho anh mất rồi. ]
Lục Minh Thừa: [ Em đã tặng rồi.]
Khương Thu Nghi: [ Em tặng hồi nào?]
Lục Minh Thừa: [ Tặng anh giảm đi một khoản tiền. ]
Khương Thu Nghi: [...]
Trong lúc nhất thời, Khương Thu Nghi không biết lời này của Lục Minh Thừa là đang trào phúng cô ngày hôm qua khiến anh quẹt hết 300 vạn, hay là... anh đang nghiêm túc trần thuật lại một sự thật.
Khương Thu Nghi ngượng ngùng, chộ dạ vuốt vuốt sóng mũi, rồi nhắn lại: [ Vậy hôm nay em sẽ tiết kiệm cho anh một chút? ]
Lục Minh Thừa: [ Không cần. ]
Khương Thu Nghi: [ Ò... Mà cảm ơn anh nhé, em rất thích cái vòng tay này, rất xinh đẹp. ]
Lục Minh Thừa: [ Ừ, muốn đi dạo phố thì cứ đi đi, Không cần tiết kiệm giúp anh. ]
Nhìn thấy tin này của anh, đuôi lông mày Khương Thu Nghi hơi giương lên, tâm tình càng tốt hơn nữa.
Nói thật, so với mấy lời tình cảm thâm tình thì cô cảm thấy, lời này của Lục Minh Thừa mới là câu cô muốn nghe nhất, cũng là câu nói ổn định cảm xúc của cô nhất.
Nói chuyện với Lục Minh Thừa hai câu, Khương Thu Nghi nhịn không được lại bắt đầu muốn hẹn bạn ra ngoài.
Hôm nay Lê Diệu không rảnh, phải về nhà ăn cơm.
Khương Thu Nghi đi tìm một vòng, phát hiện có mỗi Giản Hạ là rảnh nhất.
Khương Thu Nghi không chút suy nghĩ, gọi điện ngay cho Giản Hạ.
"Alo." Giản Hạ còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói khàn khàn vang lên.
Khương Thu Nghi nhìn đồng hồ, "Chín giờ rồi, còn chưa dậy?"
Giản Hạ: "Mới có chín giờ thôi mà."
Khương Thu Nghi giật giật khoe môi, lại nghe được một âm thanh uể oải truyền đến: "Cậu tìm tớ có việc gì sao?"
Khương Thu Nghi: "Ừ, đại sự."
"Là cái gì?"
Khương Thu Nghi nhìn lịch, thấp giọng hỏi: "Muốn đi núi ngâm suối nước nóng nghỉ phép không?"
Giản Hạ: "?"
Nhưng cô ấy còn deadline bản thảo.... nhưng vẫn muốn đi...
Tóm lại là đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!