Từ Uyển Bạch thay một bộ váy đuôi cá trắng tinh, vải lụa dài, nhìn vào cực kì có khí chất.
Khương Thu Nghi còn chưa phản ứng kịp, Từ Uyển Bạch đã nhìn thấy Lục Minh Thừa.
Cô ta sửng sốt, vui vẻ nói: "Lục tổng, sao anh cũng tới đây?"
Lục Minh Thừa chỉ nhìn cô ta một chút, khẽ gật đầu.
Từ Uyển Bạch giật mình, ánh mắt đảo quanh trên người Khương Thu Nghi và Lục Minh Thừa.
Khương Thu Nghi đứng ở bên cạnh, nhìn ra rõ ràng.
Cô nhìn chằm chằm Từ Uyển Bạch vài giây, bỗng nhiên có chủ ý.
"Tiểu thư Từ mặc bộ váy này, vẻ đẹp như được nhân đôi."
Khương Thu Nghi cười nói tiếp: "Giống như ánh trăng treo trên bầu trời, khiến cho người ta muốn với cũng không được."
Từ Uyển Bạch cắn môi dưới, dịu dàng nói: "Tiểu thư Khương thật biết nói chuyện."
Khương Thu Nghi: "Tôi là nói thật, đúng không Lục tổng."
Cô quay đầu nhìn về phía Lục Minh Thừa, "Anh có đồng ý với em không, tiểu thư Từ mặc váy này cực kì thích hợp."
Lục Minh Thừa không biết rõ trong lòng cô đang suy tính cái gì, cũng không có ý định quan tâm người lạ mặc ra sao.
Khi anh đang muốn trả lời cho có, liền chú ý tới khẩu hình miệng của Khương Thu Nghi.
Khương Thu Nghi: Nhìn được.
Lục Minh Thừa: "..."
Khương Thu Nghi thấy Từ Uyển Bạch hoàn toàn không có chú ý đến mình, vẫn giữ nguyên tư thế, nói bằng khẩu hình miệng: Khen cô ta.
Lục Minh Thừa hơi khựng lại, cảm thấy có chút khó hiểu.
Anh còn chưa nói gì, Từ Uyển Bạch đã nhanh hỏi trước: "Phải không?"
Lục Minh Thừa bất đắc dĩ gật nhẹ đầu, lời ít ý nhiều: "Cũng được."
Nghe vậy, hai mắt Từ Uyển Bạch sáng rực lên.
Có thể nghe được một câu "được" từ Lục Minh Thừa, vậy chứng minh, bộ này thực sự rất hợp.
Nháy mắt, Từ Uyển Bạch nở nụ cười.
"Được." Cô ta nhìn về phía Khương Thu Nghi: "Nếu tiểu thư Khương và Lục tổng đã nói như vậy, vậy tôi mua váy này."
Khương Thu Nghi hài lòng gật đầu: "Tiểu thư Từ, mấy bộ lúc nãy cô thử tôi cũng thấy rất hợp với cô, có cần gói lại hết luôn không?"
Thân thể Từ Uyển Bạch cứng đờ, cười gượng nói: "Để tôi suy xét một chút, cứ lấy cái này trước đi."
"Được." Khương Thu Nghi cũng không ép buộc, để Thịnh Thanh Nghê tính tiền.
Trong lúc tính tiền, Khương Thu Nghi nói chuyện phiếm với Lục Minh Thừa: "Anh cảm thấy mấy cái váy này thế nào?"
Lục Minh Thừa nhìn cô một chút, đại khái hiểu được chủ ý trong lòng của cô.
"Đẹp."
"Anh thích?"
Lục Minh Thừa: "Ừ."
Khương Thu Nghi nhướng mày: "Vậy có muốn em mua---"
Cô còn chưa nói hết lời, Từ Uyển Bạch đã lên tiếng: "Tiểu thư Khương."
Khương Thu Nghi ôm cái váy cô ta vừa thử ban nãy trong tay, giả vở kinh ngạc nói: "Sao vậy?"
Từ Uyển Bạch nhìn cô, ôn nhu nói: "Tôi cảm thấy khó có được một lần gặp được đồ mình thích, lại cũng thích hợp với mình. Cho nên mấy cái váy lúc nãy tôi thử, gói lại hết đi."
"Được thôi." Khương Thu Nghi nhìn về phía Thịnh Thanh Nghê: "Lúc tính tiền cho tiểu thư Từ, nhớ giảm giá."
Thịnh Thanh Nghê: "Được."
Thịnh Thanh Nghê nhận đồ, quét mã, mỉm cười, nói: "Tiểu thư Từ, năm bộ váy tổng cộng 40 vạn, nhưng vì cô là người quen của Khương Thu Nghi, chúng tôi giảm cô 8 vạn, bây giờ chỉ còn 32 vạn."
Nghe thấy số tiền, Từ Uyển Bạch thiếu chút té xỉu.
Cô ta mới chỉ nhìn giá của bộ thứ nhất, niêm yết là 6 vạn.
Từ Uyển Bạch cắn môi, nhìn đống váy bên cạnh, đang muốn đổi ý.
Bỗng dưng, cô ta cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn qua đây.
Từ Uyển Bạch nghĩ, nếu bây giờ đổi ý, Lục Minh Thừa nhất định sẽ khinh thường cô ta mất.
Đâm lao thì phải theo lao, Từ Uyển Bạch cười gượng: "Được, cám ơn."
Thịnh Thanh Nghê nhận thẻ của cô ta, dứt khoát quẹt thẻ.
Quẹt xong, Từ Uyển Bạch kí tên.
Thịnh Thanh Nghê cùng nhân viên cửa hàng đóng gói xong xuôi, ngước mắt nhìn cô ta: "Có cần chúng tôi cho người giao đến tận nhà chứ?"
"Không cần." Từ Uyển Bạch nói: "Tôi có thể tự mang về được."
"Được." Thịnh Thanh Nghê đưa túi to cho Từ Uyển Bạch, lên tiếng: "Tiểu thư Từ đi thong thả."
Bước chân Từ Uyển Bạch hơi ngừng, nhìn Lục Minh Thừa: "Lục tổng, dự án du lịch bên kia khởi công, khi nào thì anh qua?"
Cô ta mỉm cười nói tiếp: "Tôi còn chút vấn đề về phương án muốn nói với anh, không biết bây giờ có được hay không?"
Lục Minh Thừa đứng một bên, hai tay nhét túi quần, hơi nhíu mi.
"Bây giờ?"
Từ Uyển Bạch gật đầu: "Nếu bây giờ Lục tổng không rảnh, vậy ngày mai cũng được."
Lục Minh Thừa gật đầu, hờ hững nói: "Ngay mai cô hẹn với trợ lý của tôi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!