Nói xong, Khương Thu Nghi cũng không quan tâm anh nữa, vén chăn lên giường nằm.
Lục Minh Thừa nhắm chặt mắt, sau rồi cầm lấy cái khăn trên đầu mình ra, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào vang lên trong phòng tắm, Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm cửa phòng tắm một lúc, suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được.
Bộ dáng của Lục Minh Thừa lúc uống say, là như vậy à?
Hai mươi phút sau, Lục Minh Thừa từ phòng tắm đi ra.
Anh đi đến bên cạnh giường thì thấy Khương Thu Nghi có vẻ đã ngủ.
"Ngủ rồi?"
Khương Thu Nghi không lên tiếng, nhưng mở mắt ra.
Cô vừa mới nghĩ, liệu có phải công ty gặp chuyện hay không, mà Lục Minh Thừa uống nhiều rượu như vậy.
Hai người nhìn nhau một lát, Khương Thu Nghi lên tiếng trước: "Hạng mục du lịch tiến triển thuận lợi chứ?"
Lục Minh Thừa hơi ngẩn ra, nhíu mày, hỏi: "Sao vậy?"
"Hỏi một chút."
Lục Minh Thừa: "Cũng không tệ lắm, nằm trong phạm vi kiểm soát."
Khương Thu Nghi "à" một tiếng, "Vậy các hạng mục khác thì sao?"
Lục Minh Thừa không rõ lắm, nhìn cô trả lời: "Lục thị không có dự định dấn sân sang đầu tư thương hiệu thời trang."
"..."
Khương Thu Nghi nhìn anh ba giây, đại khái hiểu được ý của anh.
Cô hơi khựng lại, có chút muốn cười.
"Anh nghĩ gì vậy chứ?" Khương Thu Nghi không biểu cảm, nói: "Em không có ý muốn anh đầu tư Nghê Cẩm."
Lục Minh Thừa: "Ừ?"
Khương Thu Nghi lười giải thích với anh, kéo chăn, trở mình; "Ngủ."
Lục Minh Thừa: "?"
Anh nhìn chằm chằm sau gáy của Khương Thu Nghi giây lát, dưới đáy lòng cho ra kết luận: Tâm tư phụ nữ, khó đoán.
Hai vợ chồng lại *đồng sàng dị mộng.
*đồng sàng dị mộng: Cùng 1 giường nhưng giấc mơ hác nhau. Nghĩa bóng ý: sống gần nhau, nhưng không cùng một chí hướng.
Vài ngày sau, Khương Thu Nghi đều bận rộn đến cửa hàng hỗ trợ. Không có thời gian đi dạo phố, tiêu tiền, cũng không rảnh để suy nghĩ lại mấy khác thường của Lục Minh Thừa mấy ngày nay.
Sau đêm đó, Lục Minh Thừa lại trở thành cái máy kiếm tiền như bình thường, khôi phục quy trình đi sớm về trễ như ngày trước.
Khi Khương Thu Nghi tỉnh lại thì anh đã đến công ty.
Lúc Khương Thu Nghi ngủ, thì anh vẫn còn đang ở công ty hoặc tham gia một buổi xã giao nào đó.
Nói tóm lại là bận rộn nhiều việc.
Chớp nhoáng cái đã đến lễ Giáng sinh.
Ngày trước, Khương Thu Nghi lên wechat quảng cáo tuyên truyền không ít, một vài phu nhân nhà giàu đều nói muốn đến ủng hộ cô.
Đến buổi sáng hôm cửa hàng chính thức khai trương, Khương Thu Nghi dậy sớm chuẩn bị.
Khó có được ngày cô đã tỉnh dậy mà Lục Minh Thừa vẫn còn ở nhà.
Lúc hai người chạm mắt ở phòng ăn, ánh mắt của anh dừng ở người cô một lát, nhàn nhạt hỏi: "Mấy giờ cắt băng?"
"Mười giờ."
Khương Thu Nghi trả lời, rồi cầm ly sữa nhập khẩu trên bàn uống một miếng.
Cô thích bữa sáng kiểu truyền thống, nhưng Lục Minh Thừa có thói quen ăn kiểu tây.
Nghe vậy, Lục Minh Thừa không nói gì nữa.
Hai người yên lặng ăn cơm, một trước một sau rời đi trên hai chiếc xe khác nhau.
Khương Thu Nghi gặp Thịnh Thanh Nghê, vội vàng xử lý chút việc vặt trong khai trương.
Đến mười giờ, có khá nhiều người đến.
Sau khi cắt băng, cửa hàng chính thức khai trương.
Bạn bè của hai người đến cũng không ít, có một số bạn trong vòng của Khương Thu Nghi và Lê Diệu.
"Thu Nghi, thấy cái váy này thế nào?" Phu nhân Vương cũng đến ủng hộ, cô ấy đang cầm một cái váy tới hỏi cô.
Ánh mắt Khương Thu Nghi sáng lên, dịu dàng nói: "Rất đẹp, nhưng tôi thấy cô đổi cái này sẽ tốt hơn."
Cô lấy cho phu nhân Vương bộ đắt hơn, nhưng thật sự là rất thích hợp với cô ấy.
Phân nhân Vương vừa thấy liền hài lòng, nói: "Quả thật không tệ, ngoại trừ cái này, cô còn cái nào khác nữa không?"
"Có." Khương Thu Nghi không ngại trở thành một nhân viên bán hàng, tích cực đề cử.
...
Bận nguyên cả buổi sáng, Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu tiễn mấy phu nhân này về.
Người vừa đi, mắt Khương Thu Nghi liền sáng lên nhìn Thịnh Thanh Nghê: "Sổ sách thế nào?"
Thịnh Thanh Nghê giơ ngón tay cái lên với cô, nhỏ giọng nói: "Gần 300 vạn."
Cô không nhịn được, nói: "Mấy cô bạn này của hai cô, quá ư là giàu."
Lê Diệu chống cằm nhìn Khương Thu Nghi, cười nói: "Bây giờ trong vòng, chúng tôi biến thành thánh PR rồi. Thu Nghi có kỹ thuật, mấy cô đó còn muốn học tập từ Khương Thu Nghi nữa cơ."
Bước đầu tiên của mấy cô phu nhân, là bắt chước cách ăn mặc của Khương Thu Nghi trước, song song với đó là tiêu tiền ác liệt.
Khương Thu Nghi không ngại bị học, nếu các cô ấy đã muốn học, vậy cô sẽ càng mặc nhiều quần áo Nghê Cẩm.
Con người mà, đều muốn tranh thủ kiếm lời cho mình nhiều nhất.
Thịnh Thanh Nghê bật cười: "Quá đỉnh."
Khương Thu Nghi: "Buổi chiều sẽ còn có người đến, chúng ta nghỉ ngơi, ăn bữa cơm đi."
Cũng vừa lúc giờ cơm.
Mọi người đồng ý.
Khương Thu Nghi cho người mang đồ ăn lại đây, cô đang định ăn thì Lê Diệu đẩy đẩy cánh tay cô, ý nói cô nhìn ra cửa.
Khương Thu Nghi nâng mắt, liền chạm mắt với Từ Uyển Bạch.
Nhìn thấy cô, Từ Uyển Bạch ngẩn người, kinh ngạc nói: "Tiểu thư Khương."
Khương Thu Nghi ngoài cửa như trong lòng không cười: "Là tôi."
Từ Uyển Bạch vào trong cửa hàng, "Cô cũng đếm xem Nghê Cẩm khai trương sao?"
"Không phải."