Khương Thu Nghi cực kì vui vẻ.
Dau khi cuộc tranh tài kết thúc, đoàn người rủ nhau đi ăn cơm.
Khương Thu Nghi nhìn vệ sĩ đằng sau mình, nghĩ rồi nói: "Tôi đi cùng xe với bọn họ."
Vệ sĩ nhìn nhau, bối rối rồi vội nói: "Thiếu phu nhân, cần có một người trong chúng tôi đi theo ngài."
"Ồ." Khương Thu Nghi đáp lời: "Vậy một người đi theo tôi trên chiếc xe này."
Bên người cô vẫn luôn mang theo vệ sĩ, chẳng qua là Khương Thu Nghi không thích cảm giác thời thời khắc khắc có người đi theo, cho nên vệ sĩ sẽ không trực tiếp đi sau lưng cô, căn bản đều là dõi theo từ xa, một khắc cũng không rời, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Tuy có rất nhiều người không biết mặt mũi của vợ Lục Minh Thừa trông như thế nào, nhưng sẽ luôn có một số người cô tâm tư không trong sạch. Cho nên phòng bệnh hơn chữa bệnh vẫn là tốt nhất.
Nhìn Khương Thu Nghi lên xe, Khâu Kiến Bạch nhịn không được, nói: "Ví tiền của chồng cô, có phải là quá dày rồi không?"
Khương Thu Nghi khinh thường nhìn Khâu Kiến Bạch một cái: "Bây giờ anh mới biết à?"
Khâu Kiến Bạch nghẹn lời.
Lê Diệu ngồi vên cạnh cười cười, rồi nhìn lên hai người vệ sĩ ngồi ở ghế trước.
Hai người các cô đều có vệ sĩ riêng.
"Bọn họ thường ngày hay mặt lạnh như vậy, mọi người không cần quá để ý, nói chuyện thoải mái thôi."
Khâu Kiến Bạch: "... Mọi người bị dọa sợ rồi."
Khương Thu Nghi không nói gì: "Đúng rồi, mọi người định đi ăn cơm ở đâu?"
Khâu Kiến Bạch: "Bọn họ định đi ăn lẩu, hai người các cô ăn được không?"
"Được." Khương Thu Nghi: "Lẩu thì có gì mà không được chứ."
Rồi hai cô cùng đi ăn lẩu với đám người.
Địch Phong ngồi ở trước vẫn luôn im lặng nãy giờ, lúc này bỗng nhiên lên tiếng: "Chủ yếu là lo lắng hai cô chưa từng ăn lẩu."
"..."
Khương Thu Nghi cạn lời: "Chúng tôi cũng là người thường."
Tống Thiện tò mò, quay đầu lại nhìn cô: "Chị."
Khương Thu Nghi: "Làm sao?"
Tống Thiện nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Em có thể làm fan của SY không?"
Khương Thu Nghi: "?"
Tống Thiện cực kì nghiêm túc, nói: "Như vậy em cũng có thể nhận được 200 tệ."
Lê Diệu ngồi cười ha ha ở bên cạnh: "Không đến mức vậy chứ."
Lê Diệu chủ động nói: "Tối nay Tống Thiện cậu biểu hiện rất tốt, để chị đây thưởng tiền cho cậu."
Hai mắt Tống Thiện sáng lên: "Thật sao?"
Lê Diệu: "Đương nhiên."
Lê Diệu không chút do dự, phát lì xì cho chiến đội SY trong wechat. Vừa mới đưa lì xì ra, mấy đám thanh niên liền như vũ bão điên cuồng giật lấy bao lì xì.
Trong lúc nhất thời, trong xe không ai nói chuyện, chỉ còn tiếng xé bao lì xì xoạt xoạt trong điện thoại.
Khương Thu Nghi bật cười. Sau khi phát bao, Lê Diệu tính, cô ấy gửi tộng cổng hơn năm mươi bao lì xì.
Gửi xong, Lê Diệu than thở: "Tại sao chỉ có thể để 200 tệ vào mỗi bao lì xì?"
Khiến cô ấy gửi tiền đến mỏi nhừ cả tay.
Tống Thiện: "Chị Diệu là nhất."
Lê Diệu: "Không gửi nữa, mệt rồi."
Mọi người: "..."
Kỳ thật mọi người tranh tiền cũng chỉ là vui đùa, không phải là muốn tiền thật. Và tất nhiên, cảm giác đoạt bao lì xì cũng rất vui vẻ.
Đám người nói đùa ầm ĩ, rất mau, xe liền dừng trước quán lẩu.
Khương Thu Nghi vừa ngồi xuống thì Lục Minh Thừa gọi điện thoại đến.
Lục Minh Thừa không nghĩ, bản thân mình tham gia một buổi xã giao về nhà, mà Khương Thu Nghi vẫn còn chưa về.
Anh nhìn căn phòng trống rỗng, đột nhiên có loại cảm xúc khó hiểu.
"Alo." Giọng nói Khương Thu Nghi vang lên.
Giọng nói của cô không dẹo cũng không gắt, nghe rất thoải mái.
Lục Minh Thừa trầm mặc một hồi, thấp giọng hỏi: "Còn chưa xong?"
"À..." Khương Thu Nghi ngồi xuống, nhàn nhạt nói: "Đấu xong rồi, nhưng mọi người chưa ăn cơm tối, em cùng mọi người đi ăn một chút."
Lục Minh Thừa: "..."
Khương Thu Nghi nhận lấy li nước từ Lê Diệu, nhấp một miếng: "Sao vậy? Anh gọi em có chuyện gì hả?"
"Không có gì." Lục Minh Thừa nói: "Mấy giờ về?"
Khương Thu Nghi nhìn đồng hồ, đoán: "Đại khái khoảng hai giờ."
Lục Minh Thừa không nói chuyện.
Khương Thu Nghi nhướng mi, thuận miệng hỏi: "Anh về rồi à?"
"Ừ."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!