Khương Thu Nghi nhìn thấy thời cơ thích hợp, lập tức giơ bảng, lên tiếng: "3000 vạn."
Cô vừa cất lời, không ít người đồng loạt nhìn về phía cô.
Cô người nhận ra cô, cũng có rất nhiều người không biết cô.
"Đây là ai vậy?"
"Con dâu của nhà họ Lục."
"Đứa con dâu... có ba mẹ mở một xưởng sản xuất nhỏ đó sao?"
"Đúng vậy."
"Nhận không ra luôn, sao lại điên rồ dữ vậy?"
"..."
Khương Thu Nghi nghe âm thanh xì xào bàn tán xung quanh, cô cũng chỉ trầm tĩnh nhìn người chủ trì trên sân khấu.
Người chủ trì cười cười, nói: "3000 vạn lần một, còn ai tăng giá hay không?"
Đến cuối cùng, Khương Thu Nghi đấu 3000 vạn, lấy được sợi dây chuyền về.
Sau khi đặt bảng giá xuống, Chân Bình nhìn cô: "Thu Nghi, con ra giá này có phải là hơi cao quá không?"
Khương Thu Nghi: "Mẹ, anh Minh Thừa nói với con không cần tăng giá chút một, lần đấu giá này sẽ vượt qua giá khởi điểm. Với lại tiền mình sẽ được bọn họ quyên ra ngoài làm từ thiện, coi như chúng ta là đang tích đức đi."
Nghe cô nói vậy, Chân Bình cảm thấy cũng khá là có đạo lý.
"Ừ, nói vậy cũng hợp lý."
Buổi đấu giá này, Khương Thu Nghi đấu được ba món.
Hai dây chuyền, một nhẫn. Cái sau cùng lên tới hơn 10 ngàn vạn.
Mà Chân Bình, cũng không chùn tay.
Bà đấu hai đôi khuyên tai ngọc bích, đấu một cái vòng tay kim cương màu hồng nhạt, cuối cùng là chiếc vương miện Thạch Hoàng ngọc lục bảo đắt giá nhất ở đây.
Nghe nói chiếc vương miện này, từng thuộc về một vị công chúa, giá đơn phẩm bán hơn 100 triệu.
Buổi đấu giá kết thúc, mọi người ở khán đài nói chuyện say sưa.
Nổi nhất đêm nay chính là hai vị tổng tài phu nhân của tập đoàn nhà họ Lục, mua gần 3 triệu vật phẩm, quả thực khiến cho người đời sợ hãi than.
Chân Bình cùng Khương Thu Nghi đến phòng chờ thì nhân viên làm việc tiến lên, cung kính chào đón, thái độ cực kì tốt.
Chân Bình là người quen cũ, ngược lại hơi tùy ý một chút.
Khương Thu Nghi tuy là ma mới, nhưng cô cũng không luống cuống, nói chuyện với người bên cạnh hai câu.
Nhân viên làm việc đưa vật phẩm lên, thấp giọng nói: "Phu nhân Lục, những vật phẩm này đều đưa đến Lục gia như mọi lần sao?"
Chân Bình nhìn, gật đầu.
Bà nhìn về phía Khương Thu Nghi: "Thu Nghi, lại đây."
Khương Thu Nghi nghe vậy, lập tức đi qua.
Chân Bình cầm món trang sức từ trong hộp, nói với cô: "Đưa bàn tay đây."
Khương Thu Nghi đại khái là đã hiểu được ý của bà.
Chân Bình cầm trang sức lên, đeo vào tay cho cô, nói: "Đừng nói nhà họ Lục bạc đãi con dâu, đây là món quà nhỏ mẹ tặng cho con."
Nghe vậy, Khương Thu Nghi cười cười: "Cảm ơn mẹ."
Vòng tay này có hơi nặng, nhưng rất xinh đẹp. Những viên đá quý lẫn kim cương màu hồng nhạt được xếp so le thành chuỗi, mang lại cảm giác xa hoa vừa sanh trọng.
Từ hội đấu giá rời đi, Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu ngồi ở trong xe, trước sau đều có vệ sĩ đi theo.
Lê Diệu nhìn trang sức trên cổ tay cô, cười nói: "Bây giờ mẹ chồng đối với cậu tốt hơn rồi nha."
Khương Thu Nghi nhìn Lê Diệu một chút, rồi lắc cổ tay, lung lay sợi dây bạc tỷ đang tỏa sáng lấp lánh.
"Đó là bởi vì hôm nay, tớ làm tăng thể diện cho bà ấy."
Lê Diệu chống cằm: "Cũng đúng, tớ phát hiện mẹ chồng của cậu rất trọng mặt mũi."
Khương Thu Nghi gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
"Lứa tuổi này của họ, có lẽ đều như vậy."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!