Khương Thu Nghi suy nghĩ, cùng Thịnh Thanh Nghê và Lê Diệu thương lượng một vài phương án, nên quảng cáo như thế nào.
"Muốn tớ rút thưởng weibo không?"
Lê Diệu: "... Cậu bị nghiện rút thường à?"
Khương Thu Nghi gật đầu: "Đúng vậy."
Lê Diệu nghẹn lời.
Thịnh Thanh Nghê bật cười, thấp giọng hỏi: "Cũng không phải là không được. Vậy nếu rút thưởng thì đưa cái gì?"
"Quần áo đi."
Khương Thu Nghi: "Quần áo của hãng xinh đẹp như vậy, vì sao không đưa ra. Thật ra nhiều người không mua, là vì chưa hiểu hết được nhãn hiệu này, cũng cảm thấy đắt. Nhưng nếu cho họ mặc thử một lần, trải nghiệm, sau cùng cho dù là đắt, chắc hẳn sẽ không kiềm được mà mua."
Đa số phụ nữ nào cũng như thế, chỉ cần là thích, họ sẽ sẵn sàng chấp nhận ăn mỳ tôm qua ngày để tiết kiệm tiền mua nó.
Nhưng đương nhiên, đa số chứ không phải là tất cả. Không phải phụ nữ nào cũng như vậy.
Thịnh Thanh Nghê suy nghĩ, cảm thấy ý tưởng này cũng không tồi.
"Được, vậy thì rút thường quần áo?"
"Ừ." Khương Thu Nghi cười cười, nói: "Bên rút thưởng, tớ tự mua."
Thịnh Thanh Nghê: "... Vì sao?"
Khương Thu Nghi hợp tình hợp lí nói: "Bởi vì tớ quẹt thẻ của Lục Minh Thừa."
Lệ Diệu cười cười: "Cậu đáp ứng đi, tớ đang hoài nghi liệu có phải tâm nguyện duy nhất của cậu ấy hiện tại chính là quẹt thẻ của Lục tổng hay không luôn đấy."
Khương Thu Nghi gật gù, chớp mắt, nói: "Cậu đoán đúng rồi."
Lê Diệu: "..."
Thịnh Thanh Nghê: "..."
Trên thực tế, nguyên nhân chủ yếu là Khương Thu Nghi không muốn gây áp lực cho Nghê Cẩm.
Huống chi rút thưởng là cô tự muốn, không có nhiều liên quan với Nghê Cẩm. Cộng thêm trước đó cô đã mua hơn mười bộ của Nghê Cẩm, mua thêm mấy bộ để rút thưởng nữa, vừa vặn hợp lí luôn.
Để làm tuyên truyền cho Nghê Cẩm, Khương Thu Nghi còn tìm cả nhiếp ảnh gia, chụp tất cả quần áo làm quảng cáo tuyên truyền.
Và đương nhiên, người mẫu không phải là cô.
Sau khi chụp xong, Khương Thu Nghi cực kì hài lòng.
Vào trước một ngày Nghê Cẩm khai trương, cô đến tham gia bữa tiệc tụ họp của các chị em trong vòng.
Mỗi ngày Khương Thu Nghi đều nhận được không ít lời mời từ khắp nơi. Nhưng cô không đặc biệt thích đến mấy bữa tiệc tụ họp giả dối này, cho nên hiếm khi lộ mặt.
Nhưng hôm nay là một ngoại lệ.
Trước hi đi ra ngoài, cô cùng Lê Diệu chọn một thiết kế mùa Đông mới ra mắt của Nghê Cẩm, mặc vào phải nói là cực kì xinh đẹp.
Bữa tiệc được tổ chức trong biệt thự, dành cho những cô gái hào môn nhàm chán cuộc đời.
Lúc Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu xuất hiện thì có không ít người đồng loạt quay đầu nhìn lại.
"Thu Nghi và Diệu Diệu đến rồi." Có người nhiệt tình nói: "Hôm nay hai người thật là đẹp nha."
Lê Diệu vô cùng hưởng thụ đối với những lời khen thổi phồng thế này, cười cười nói: "Tới trễ rồi."
"Không sao, không sao." Nhân vật chính cửa bữa tiệc này kéo tay Lê Diệu, nói: "Bộ váy hôm nay của Lê Diệu là mẫu mới của hãng nào vậy? Thật là đẹp mắt."
Hai mắt Lê Diệu sáng lên, mỉm cười nói: "Nghê Cẩm."
"Hả?"
Mọi người sửng sốt, kinh ngạc nói: "Thương hiệu gì cơ? Đặt may riêng à, hay chế tác cao cấp?"
"Nói bừa gì đó, đồ Lê Diệu mặc tất nhiên là chế tác cao cấp rồi."
Lê Diệu: "Không có khoa trương như vậy. Đây là nhãn hiệu mà tớ từng chia sẻ trên wechat hôm bữa. Bộ của tớ đúng là chế tác cao cấp bên bọn họ, nhưng là nhãn hiệu trong nước."
"Rất xinh đẹp." Một người nói: "Thì ra trong nước cũng có nhãn hiệu làm tốt như vậy sao?"
"Đó là bởi vì dáng người của Diệu Diệu đẹp, khí chất tốt, nên mặc mới có cảm giác đẹp vậy."
Lê Diệu mỉm cười, nói: "Nhãn hiệu của một người bạn. Nếu mọi người thích có thể đến ủng hộ."
Trong đám người này, Lê Diệu tương đối có quyền lên tiếng. Với lại bản tính cô ấy cũng giỏi giao lưu với mọi người.
Khương Thu Nghi thì ngược lại, cô nói rất ít, Tuy nhiên cô cũng cảm thấy mọi người sẽ bỏ qua cô. Tương phản như vậy cũng tốt, vừa không nói nhiều cũng chẳng bị lơ.
Khen Lê Diệu xong, sự chú ý của mọi người liền đổ dồn sang hết lên Khương Thu Nghi.
"Thu Nghi, lâu rồi cậu không đi chơi đó. Gần đây bận bịu cái gì hả?"
Khương Thu Nghi cười cười, khẽ chớp mắt: "Bận khai trương cửa hàng."
"Mở cửa hàng gì cơ?"
"Lần trước nghe nói Lục tổng mua cho cậu một cửa hàng, cậu thật sự tính toán mở cửa hàng sao?"
Khương Thu Nghi gật đầu: "Đúng vậy. Dù sao tôi cũng rảnh, nên kiếm chút việc để làm."
"Cửa hàng gì vậy? Ngày nào đó chúng tôi thử ghé qua xem."
Khương Thu Nghi: "Được, chính là thương hiệu vừa nãy Lê Diệu mới nói, Nghê Cẩm."
Lê Diệu bổ sung: "Đúng rồi, cửa hàng của Khương Thu Nghi sẽ được khai trương vào giáng sinh này. Mọi người có thời gian có thể đến xem."
Có hai thiếu phu nhân nhà giàu cùng nhau hợp lực quảng cáo, cố tình không ai thấy phiền.
Mọi người chẳng những cảm thấy không phiền, mà còn chủ động lên tiếng ủng hộ.
Nếu như có thể kéo tốt quan hệ với Lê Diệu và Khương Thu Nghi, tự nhiên sẽ có lợi hơn cho chuyện làm ăn kinh doanh của gia đình họ.
Lê Diệu ở bên Hoắc Tầm, tiếng nói vẫn luôn luôn có trọng lượng.
Mà Khương Thu Nghi gần đây, địa vị ở Lục gia càng ngày càng cao. Mọi người đều là nhân tinh, đương nhiên hiểu cách xem xét thời thế.
Sau khi quảng cáo xong, Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu đi đến sô pha ngồi xuống.
Sau một hồi, Lê Diệu liền bị người ta lôi đi, bên cạnh Khương Thu Nghi cũng có người khác ngồi xuống.
"Thu Nghi."
Là một phu nhân trong vòng hào môn.
Khương Thu Nghi nhìn về phía cô ấy, mỉm cười nói: "Phu nhân Lý."
Phu nhân Lý gật đầu: "Cô chớ gọi tôi như vậy, gánh không nổi."
Khương Thu Nghi cười nhẹ một tiếng.
Phu nhân Lý nhìn cô, khen ngợi bộ váy trên người cô.
"Bộ váy cô mặc thật đẹp, tôi cũng muốn mua hai cái về mặc thử chút."
Khương Thu Nghi nhướng mi: "Được nha, giáng sinh này chờ phu nân Lý ủng hộ."
Phu nhân Lý nở một nụ cười trong trẻo: "Cần gì đến giáng sinh, ngày mai tôi liền đi mua."
Hai người thảo luận chuyện quần áo một hồi, Phu nhân Lý lại mời Khương Thu Nghi đến dự sinh nhật của mình.
Khương Thu Nghi cảm thấy hơi kì lạ, phu nhân Lý đã nói tiếp: "Không biết Lục tổng có rảnh hay không, cùng Thu Nghi tới góp vui."
Khương Thu Nghi hơi ngừng, nhìn phu nhân Lý: "Phu nhân Lý là có gì cần tôi giúp sao?"
Phu nhân Lý cười khan hai tiếng: "Không có, chỉ muốn hỏi xem cô và Lục tổng có thời gian không thôi."
Nói vậy nhưng trên thực tế, phu nhân Lý là muốn có Lục Minh Thừa tham dự.
Công ty của nhà bọn họ gần đây xảy ra chút tình trạng, tài chính không xoay chuyển được. Chỉ có thể giành được một dự án của Lục thị, thì mới có thể ổn định lại.
Nhưng rất nhiều phương án hạng mục, không nhất định có thể được đưa tới tay Lục Minh Thừa bên kia, Mà chồng của phu nhân Lý cũng không có gặp được Lục Minh Thừa. Sau khi biết Khương Thu Nghi sẽ đi buổi tiệc tối nay, phu nhân Lý đã có ý định.
Khương Thu Nghi nghe hai câu, đại khái đã hiểu.
Cô trầm ngâm một lát, nhấp miếng rượu rồi nói: "Phu nhân Lý, tôi đây bất lực."
Cô nói: "Nhưng mà tôi sẽ nhắc tới với Lục Min Thừa, còn chuyện anh ấy có thời gian tham dự hay không, tôi chịu."
Nghe vậy, ánh mắt phu nhân Lý sáng lên: "Được được, có những lời này của Thu Nghi là đủ rồi."
Khương Thu Nghi gật đầu.
Sau khi phu nhân Lý rời đi, Lê Diệu trở về.
"Đã nói gì với cậu vậy?"
"Muốn mời tớ đi dự sinh nhật, mang theo Lục Minh Thừa."
Nghe vậy, Lê Diệu nhướng mi: "Gặp Lục tổng sao?"
Khương Thu Nghi gật đầu.
Lê Diệc tặc lưỡi một cái: "Biết đánh chủ ý lên người cậu, cũng không tồi."