Buổi đàm phán này với Địch Phong, dễ dang hơn nhiều so với Khương Thu Nghi tưởng tượng.
Cô không phải là kiểu người giỏi thuyết phục người khác. Nhưng có Khâu Kiến Bạch và Lục Minh Thừa ở đây, Khâu Kiến Bạch dùng hết mọi loại hấp dẫn, vừa phân tích vừa rủ rê mọi cách làm cho Địch Phong động tâm.
Đến cuối cùng, thấy Địch Phong đã chút do dự, Lục Minh Thừa liền chốt hạ một câu.
"Anh Địch đáp ứng, tương đương với việc giúp đỡ một nhóm thanh niên theo đuổi ước mơ của mình."
Lục Minh Thừa nhìn Địch Phong: "Tiếp tục giấc mộng anh đang dang dở. Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ thử, bắt đầu lại, , trải nghiệm cảm giác theo đuổi ước mơ một lần nữa."
Địch Phong nhìn qua Lục Minh Thừa, đột nhiên hỏi: "Lục tổng, sao anh lại muốn đầu tư chiến đội?"
"Không phải là tôi đầu tư."
Lục Minh Thừa rất thản nhiên nói: "Là vợ tôi muốn giúp bọn họ theo đuổi giấc mơ."
Địch Phong nhìn về phía Khương Thu Nghi nãy giờ vẫn chưa nói lời nào, hết sức ngoài ý muốn.
Anh ta yên lặng một lát, cười hỏi: "Cô chính là đại fan trong lần phát sóng trực tiếp đó của Trần Phù sao?"
Khương Thu Nghi: "...Đúng vậy."
Địch Phong giơ ngón tay cái lên với cô: "Với tài lực này của cô, coi như tôi không đồng ý cũng phải đáp ứng thôi."
Nghe vậy, Khương Thu Nghi nhướng mày: "Chúng tôi đây cũng chỉ chia tiền lương như bình thường. Không có đặt cách đâu."
Địch Phong: "..."
Ngay khi Địch Phong vừa đồng ý, Lục Minh Thừa liền cho người mang hợp đồng lại đây.
Đến giờ cơm trưa, hợp đồng cũng ký xong xuôi.
Địch Phong nhìn xung quanh, cảm khái: "Chỗ này không giống căn cứ chiến đội thi đấu chuyên nghiệp, giống như nơi nghỉ phép thì đúng hơn."
Khương Thu Nghi giải thích: "Tại thời gian gấp quá, tôi chỉ có thể sắp xếp cho họ ở đây trước."
"Tốt vô cùng." Địch Phong nhìn cô: "Ánh mắt rất tốt."
Khương Thu Nghi thản nhiên nhận lấy lời khen.
Cô cũng cảm thấy ánh mắt của mình rất tốt, tìm được những chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết thanh xuân.
Địch Phong còn phải trở về vì có chút việc, hai ngày nữa sẽ chuyển đến căn cứ bên này.
Bọn họ cũng không vội.
Nhưng trước khi đi, Khương Thu Nghi muốn chụp ảnh tập thể với cả đoàn, từ đó, một gia đình mới được hợp thành một cách hoàn chỉnh như vậy.
Ăn cơm trưa xong, Lục Minh thừa chuẩn bị rời đi.
Khương Thu Nghi cũng mặc kệ anh. Nhưng trước khi đi, cô vẫn hỏi: "Anh muốn ăn bánh ngọt không?"
Lục Minh Thừa nhìn cô.
Khương Thu Nghi nói: "Ở lại thêm 30 phút nữa đi, chúng ta tổ chức sinh nhật cho Tống Thiện?"
Lục Minh Thừa nhìn thời gian, thấp giọng nói: "Chỉ có thể ở 15 phút."
"Được."
Khương Thu Nghi nói với Khâu Kiến Bạch mang bánh ngọt ra.
Cô tự tay làm bánh ngọt tặng, lúc Tống Thiện ăn, cậu ấy khóc đến bù lu bù loa.
Khương Thu Nghi dở khóc dở cười: "Người lớn rồi còn khóc nhè. Fan cậu thấy cười cho thúi mũi."
"Cảm ơn chị."
Khương Thu Nghi nhìn bọn họ, có cảm giác vui không nói nên lời.
Rất vui vẻ.
Sau khi Lục Minh Thừa rời đi, Tống Thiện liền kéo Khương Thu Nghi đến bên cạnh hỏi.
"Chị, anh rể tặng quà cho em, về sau em sẽ kiếm tiền trả lại bằng cách biếu cho mẹ anh ấy được không?"
Nhìn sắc mặt nghi hoặc của Khương Thu Nghi, Tống Thiện hơi mím môi, nói: "Đó là món quà đầu tiên mà em nhận được, lại quá đắt và quý. Em nghĩ trước tiên cứ nhận cái đã, cũng chưa trả vội. Sau này em kiếm tiền, trả anh ấy bằng cái khác, được không?"
Khương Thu Nghi nghe, vừa thương vừa buồn cười.
"Không cần."
Cô nói: "Cậu chỉ cần cố gắng chơi game hết mình là được, đương nhiên cũng thu về lợi nhuận cho chị."
Tống Thiện nhìn cô: "Nhưng mà---"
Khương Thu Nghi biết cậu ta đang lo lắng cái gì, cô cười, lắc đầu: "Những người khác cũng có."
"Hả?"
Tống Thiện sửng sốt.
Khương Thu Nghi nói: "Anh rể cũng chuẩn bị quà cho mấy người khác, chỉ là đang còn để ở trên xe."
Cô nhẹ giọng nói: "Nhưng cậu được nhiều hơn mọi người một cái đồng hồ, dù sao cũng là sinh nhật của cậu."
Quà cho những người khác, Lục Minh Thừa cũng không chọn cái gì, sau khi hỏi Khương Thu Nghi thì anh chọn điện thoại mẫu mới nhất.
Điện thoại bọn họ đang dùng đều đã cũ.
Trước đây Khương Thu Nghi từng muốn đổi cho họ, nhưng họ không chịu.
Khương Thu Nghi nhìn Tống Thiện: "Còn nữa, chị cũng chuẩn bị quà cho cậu."
Khương Thu Nghi gọi người lái xe đưa vào, cười nói: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, tương lai ngày càng thành công, cát lợi."
Khương Thu Nghi chuẩn bị cho Tống Thiện một bộ vest.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!