Anh nhìn bộ dáng chững chạc, đàng hoàng của Khương Thu Nghi, cảm thấy cô thật khó hiểu, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
"Được."
Lục Minh Thừa thỏa hiệp, nói: "Anh sẽ cố gắng."
Khương Thu Nghi "ừ" một tiếng,cười cười: "Đi thôi."
Lúc hai người đi vào thì mọi người đã chờ sẵn ở bên trong đó rồi.
Biết hôm nay vợ chồng Khương Thu Nghi lại đây, nên họ đã dậy từ sớm để sửa soạn.
Bình thường mà nói, đám người họ phải ngủ đến chiều mới tỉnh.
Khương Thu Nghi nhìn mấy cậu nam sinh đứng nghiêm chỉnh thành một hàng, bỗng nhiên có loại cảm giác giống như học sinh tiểu học làm sai đang đợi để tự thú với ba mẹ.
Thật mắc cười.
"Buổi sáng tốt lành. Ăn sáng chưa?"
Mọi người gật đầu, trăm miệng một lời, nói: "Ăn rồi."
Khâu Kiến Bạch chỉ tay: "Đầu bếp làm, chỉ ăn vài miếng."
Khương Thu Nghi dở khóc dở cười: "Giới thiệu với mọi người, đây là chồng của tôi."
Cô chỉ vào người đàn ông đứng bên cạnh mình, dịu dàng nói: "Lục Minh Thừa."
Thần kinh mọi người căng chặt, ánh mắt sáng quắc đồng loạt dán lên người của anh.
Lục Minh Thừa rất ung dung, nhàn nhạt nói: "Chào buổi sáng."
Anh cười một tiếng, nét mặt giãn ra một chút: "Không cần câu nệ như vậy, mọi người cứ tự nhiên ngồi."
Tuy anh nói như thế, nhưng chẳng có ai dám ngồi.
Khương Thu Nghi thấy vậy, có hơi bó tay với biểu cảm của mấy người họ.
Cô cười cười, đưa bánh kem cho Khâu Kiến Bạch: "Bỏ vào tủ lạnh đi."
Nói xong, cô mới kéo cánh tay của Lục Minh Thừa, ngồi xuống cùng anh.
Hai người ngồi xuống, những người khác mới dám ngồi theo.
Khương Thu Nghi không chịu nổi bầu không khí yên lặng này, liền hỏi: "Khi nào thì Địch Phong đến?"
"Hẹn 11 giờ."
Khương Thu Nghi nhìn đồng hồ, hiện tại mới có 10 rưỡi.
Cô gật đầu, nhìn qua Trần Phù ở một bên: "Các cậu tối qua mấy giờ ngủ?"
Trần Phù cúi đầu, tiếng nói có hơi khàn khàn: "5 giờ."
Khương Thu Nghi: "..."
"Các cậu cũng vậy?"
"Không có, chúng em là 4 giờ hơn."
"..."
Khương Thu Nghi im lặng, nghĩ thầm: cũng có khác gì nhau?
Cô nhìn Lục Minh Thừa an tĩnh ở bên cạnh, ở dưới gầm bàn, đá chân anh một cái.
Lục Minh Thừa hơi ngừng, nhấc mí mắt nhìn về phía người bên phải: "Cậu chính là Trần Phù?"
Trần Phù nháy mắt ngồi nghiêm chỉnh, sóng lưng thẳng tắp, lập tức lấy lại tinh thần.
"Vâng."
Lục Minh Thừa nhìn thẳng vào Trần Phù, suy nghĩ chút rồi nói: "Đánh game rất tốt."
Trần Phù: "Cảm ơn... anh rể."
Khương Thu Nghi nghe xong, muốn sặc.
Cô không quen nghe mọi người gọi mình là bà chủ, gọi thẳng tên thì bọn họ lại không chịu, vậy đơn giản cứ gọi là chị.
Nhưng cô không ngờ tới là, bọn họ lại biết đường gọi Lục Minh Thừa là anh rể.
Ngược lại, Lục Minh Thừa rất bình tĩnh, mặt không đổi sắc, đáp lời: "Ừ."
Anh quay đầu, nhìn về phía cậu nam sinh khác: "Cậu là Tống Tiện?"
Tống Thiện sửng sốt, không ngờ mình được gọi tên. Hai tay cậu đặt trước đùi, ngần ngại đứng lên: "Anh rể... là em."
Lục Minh Thừa nhìn cậu ta một cái, lấy cái túi to từ tay vệ sĩ sau lưng, đẩy đến trước mặt Tống Thiện, nhàn nhạt nói: "Chúc mừng sinh nhật."
Tống Thiện ngẩn ra, không dám động vào.
Hôm nay vừa lúc là ngày sinh nhật 18 tuổi của cậu ta.
Khương Thu Nghi thấy vậy, buồn cười: "Nhận đi, anh ấy cố ý chuẩn bị cho cậu đó. Không biết là cậu có thích hay không."
Tống Thiện gật đầu: "Cảm ơn anh rể."
Lục Minh Thừa gật đầu.
Ngoại trừ Trần Phù cùng Tống Thiện, những người khác cũng đều được Lục Minh Thừa gọi tên một lượt. Thậm chí anh còn gọi chuẩn xác từng người, không bị nhầm tên.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Mười một giờ, Địch Phong đến.
Sau khi gặp mặt giới thiệu nhau, bốn người lên phòng họp nhỏ ở lầu ba nói chuyện.
Lục Minh Thừa tuy không định tham dự, nhưng vẫn đi theo để nghe.
Dù gì thì trên bàn đàm phán, Lục Minh Thừa vẫn có chuyên môn hơn so với Khương Thu Nghi.
...
Ba người vừa biến nhất, mấy cậu con trai dưới lầu liền ồn ào.
"Tống Thiện, mau mở ra xem, anh rể tặng cậu cái gì."
Hai tay Tống Thiện đều run rẩy: "Bây giờ bóc quà liệu có tốt lắm không?"
"Chắc không đâu." Có người kích động nói: "Chúng ta giấu đi thì họ cũng không biết."
Vệ sĩ của Lục Minh Thừa dưới lầu thấy vậy, yên lặng quay lưng đi.
Bọn họ không nên nhìn tốt hơn.
Tống Thiện nhịn không được, mở quà của Lục Minh Thừa tặng ra.
Bên trong có một chiếc điện thoại mới và một cái đồng hồ.
Đồng hồ mang phong cách hoang dã, trẻ tuổi, của một thương hiệu đắt tiền, cực kì có giá trị.
Mọi người nhìn thấy, kinh ngạc đến ngây người.
"... Không hổ là anh rể. Món này quá là quý trọng đi."
"Thiện ơi là Thiện, tại sao hôm nay không phải là sinh nhật tôi chứ."
"Vờ lờ, thật ghen tỵ!"
"Tống Thiện, mau đeo lên cho anh mày xem, chắc chắn là rất thích hợp với mày."
"..."
Tống Thiện vẫn còn sững sờ, không dám đụng vào.
Mất một lúc sau, cậu ta mới từ từ sờ lên điện thoại, rồi lại sờ qua đồng hồ bên cạnh, cánh môi run rẩy: "Em... không thích hợp với em lắm thì phải?"
Trần Phù nhìn Tống Thiện: "Không thích hợp gì chứ, hôm nay là sinh nhật cậu, anh rể tặng thì cứ nhận đi."
Tống Thiện: "Nhưng tôi không biết nên báo đáp lại cái gì cho họ."
"Thi đấu thật tốt chứ sao nữa."
Bên cạnh có người nói: "Chị với anh rể đối xử với chúng ta tốt như vậy, chúng ta chỉ có thể luyện tập thật tốt, thi đấu thật tốt, báo đáp hai người họ."