Từ tập đoàn Lục thị đi ra, tâm tình của Khương Thu Nghi rất tốt.
Cô ngâm nha một đoạn hát nhỏ, vừa lên xe. Người lái xe quay đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Thiếu phu nhân, cô về nhà luôn sao?
Khương Thu Nghi: "Về đi."
Bôn ba bên ngoài hơn nửa ngày, cô cũng có chút mệt mỏi.
Khương Thu Nghi vừa nói xong, điện thoại lập tức rung lên, là Khâu Kiến Bạch gửi tin nhắn đến.
Khâu Kiến Bạch: [ Tìm được huấn luyện viên rồi, cô có muốn gặp không? ]
Khương Thu Nghi: [ Là ai vậy? ]
Khâu Kiến Bạch: [ Một tuyển thủ đã giải nghệ. Kỹ thuật rất tốt, nhưng tính tình tương đối nóng nảy. Tên là Địch Phong. ]
Khâu Kiến Bạch nhân tiện gửi cho Khương Thu Nghi tư liệu về Địch Phong.
Khương Thu Nghi mở ra xem, thật có chút kinh ngạc.
Vị Địch Phong này, từng là quán quân giải vô địch toàn quốc. Nhưng sau này bởi vì nguyên nhân chấn thương ở tay, ở một trận thi đấu gặp sai lầm, cuối cùng giải nghệ.
Lúc giải nghệ thì anh ta bị chửi rất thảm.
Sau đó, anh ta mai danh ẩn tích một thời gian, tất cả mọi người đều nói Địch Phong muốn lui về làm huấn luyện viên cho chiến đội.
Anh ta xác thật có làm, chẳng qua dạy dỗ không được học trò giỏi, cho nên anh ta cảm thấy vô cùng thất bại, rồi suy sụp.
Lần này Khâu Kiến Bạch cũng là trời xui đất khiến gặp được Địch Phong. Cùng Địch Phong nói chuyện, mới đồng ý để Địch Phong qua bên chỗ bọn họ xem thử.
Khương Thu Nghi xem xong, nghĩ chút rồi trả lời lại: [ Cũng được, ngài mai đi. Tôi cũng tiện thể hỏi chồng của tôi coi có tới được hay không. ]
Khâu Kiến Bạch: [ ? Chồng cô? ]
Khương Thu Nghi: [ Yes ]
Khâu Kiến Bạch: [ Ồ, đến được thì nói cho tôi. ]
Khương Thu Nghi: [ Okay. ]
Khương Thu Nghi: [ Bọn Trần Phù mấy ngày nay có nghe lời không? Có xảy ra chuyện gì không? ]
Khâu Kiến Bạch: [ Chuyện lớn thì không có. Nhưng phát trực tiếp, bọn họ bị khiêu khích không ít. Nhưng mà tính cách bọn họ tương đối ổn định, có thể nhịn được, cũng không để ý. ]
Mấy ngày gần đây Khương Thu Nghi tương đối bận bịu, không co thời gian rảnh để xem trực tiếp, chú ý mấy cậu nam sinh kia.
Nhìn tin nhắn của Khâu Kiến Bạch, lúc này Khương Thu Nghi mới lên weibo xem thử.
Vừa mở ra, cô đã thây ngay ở trên siêu thoại của Trần Phù loạn thành một đống.
Ngoại trừ các fan hâm mộ của Trần Phù thì có rất nhiều người khác chạy vào chửi bới cậu ấy.
Tương tự, số người còn nói sẽ đến chống mắt lên xem đại fan Trần Phù thật sự ghê gớm đến mức nào.
Khương Thu Nghi phát hiện, hai bài đăng ở trên weibo trước đó của cô có rất nhiều bình luận để lại.
Thậm chí có người còn khuyên cô, sớm từ bỏ nhóm người mà cô đang theo dõi đó đi, bọn họ sẽ không vào được giải đấu vô địch, không cần thiết lãng phí thời gian trên người bọn họ, chi bằng cân nhắc mấy tuyển thủ vừa có nhân khí vừa có danh tiếng.
Nhìn đến comment này, Khương Thu Nghi hơi nheo mắt.
Lãng phí thời gian?
Ồ, cô ngược lại là muốn nhìn xem, mấy người này lớn mặt thế nào bày đặt đi qua weibo của cô tỏ vẻ khuyên nhủ. Gớm lắm cũng chỉ là chó khen mèo dài đuôi.
Trừ mấy đó ra, còn có người mắng cả cô.
Nói cô có tiền không phải cứ muốn làm gì thì làm. Đập tiền là một hành vi thấp kém, mấy người thần tượng chỉ toàn dựa đó mà ăn lợi, thà rằng lấy tiền đi làm từ thiện còn hơn.
Khương Thu Nghi đọc, trừng mắt suy nghĩ.
Có tiền nên muốn làm gì thì làm rồi sao? Ai nói nhà cô không làm từ thiện? Mấy người mà cứ ghen ăn tức ở vào dạy cô cách tiêu tiền thế này, nhất định là không có tiền mới vậy nha.
Cô mở khung chat riêng tư weibo của fan đó, liền phát hiện chính là bạn fan hâm mộ bị cô dọa sợ cho chạy lần trước.
Khương Thu Nghi lướt từ đầu tới cuối một vòng, không thấy bất kì cái gì thú vị. Bạn fan kia ngoại trừ thường xuyên like share những buổi phát sóng game thì còn tham gia rút thưởng.
Nhìn đến cái này, Khương Thu Nghi rơi vào trầm tư.
Mười phút sau, Khâu Kiến Bạch nhận được điện thoại của Khương Thu Nghi, anh ta kinh ngạc, hỏi: "Cô nói cái gì? Cô muốn làm chương trình rút thưởng?"
"Đúng vậy, kéo fan." Khương Thu Nghi nói: "Chiến đội của chúng ta phải từ từ tiếp cận với mọi người. Đây là phương pháp nhanh chóng nhất, anh cảm thấy thế nào?"
Khâu Kiến Bạch: "...Vậy cô muốn rút cái gì?"
Khương Thu Nghi im lặng một hồi, thấp giọng hỏi: "Fan nữ trò chơi cũng không có ít đúng không?"
"Ừ."
Khương Thu Nghi: "Vậy tôi tặng túi?"
Khâu Kiến Bách nhíu mày, chần chừ hỏi: "Túi gì?"
"Hermes đi?"
Khương Thu Nghi hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"
Mặc dù Khâu Kiến Bạch là một thẳng nam, nhưng anh ta cũng biết 1 túi Hermes bao nhiêu tiền. Huống chi rút thưởng bằng túi Hermes, tuyệt đối không hề rẻ.
Anh ta trầm mặc một hồi, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy không được tốt lắm."
Khương Thu Nghi: "?"
Khâu Kiến Bạch im lặng một lát, nhắc nhở: "Con trai cũng thích rút thưởng."
Khương Thu Nghi: "Thật không?"
Khâu Kiến Bạch: "Thật."
Khương Thu Nghi "a" lên một tiếng: "Vậy con trai thích gì? Chúng ta có thể bỏ hai món, hoặc chuẩn bị nhiều quà một chút."
Khâu Kiến Bạch: "Cô cảm thấy cái gì tốt?"
Khương Thu Nghi nghĩ hồi: "Giày?"
Khâu Kiến Bạch: "Thương hiệu nào?"
Khương Thu Nghi:"Nào cũng được. Tôi thấy một số mẫu của AJ cũng khá đẹp."
"..."
Khâu Kiến Bạch nghẹn lời, thấp giọng nói: "Xin cô đấy, đừng có xài tiền xa hoa vậy chứ."
Anh trực tiếp gợi ý: "Rút áo thun đi."
"Đó thì có nhiêu đâu chứ." Khương Thu Nghi nói: "Quá keo kiệt."
Không phù hợp với địa vị đại fan của cô.
Khâu Kiến Bạch: "..."
Khương Thu Nghi ngẫm nghĩ một lát: "Áo thun thì cũng được. Nhưng không thể chỉ có mỗi áo thun thôi. Mặt khác để tôi đi xem coi mấy chiến đội eSport khác tặng cái gì."
Khâu Kiến Bạch: "Cũng được."
Cúp điện thoại, Khương Thu Nghi liền lên mạng lục soát.
Cô phát hiện thật sự là không có ai rút thưởng bằng túi. Ngoại trừ áo thun thì chỉ toàn là rút tiền.
Hình thức rút thưởng bằng tiền này quả thật cũng khá là tiện, đưa tiền xong để họ muốn mua gì thì mua.
Lướt xuống một hồi, trong lòng Khương Thu Nghi đã có chủ ý.
Cô ghi vào cuốn sổ ghi lại giải nhất rút bao nhiêu, giải nhì rút bao nhiêu.
Sau khi viết xong liền gửi cho Khâu Kiến Bạch, nghiêm túc hỏi: [ Anh cảm thấy thế nào? ]
Khâu Kiến Bạch nhìn xong, đột nhiên thấy đời thật nhiều trắc trở.
Tại sao lại có một người có thể tiêu tiền như nước đến như vậy chứ?
Anh ta đắn đo một hồi, giảm bớt mấy con số không rồi gửi lại cho Khương Thu Nghi.
Khâu Kiến Bạch: [ Lần đầu tiên, đừng làm quá lớn. ]
Khương Thu Nghi: [ Ồ. Ok. ]
Khâu Kiến Bạch: [ Khi nào rút thưởng? ]
Khương Thu Nghi: [ Sau khi kí hợp đồng với Địch Phong rồi quyết định sau. ]
Khâu Kiến Bạch không có ý kiến.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Khương Thu Nghi suy nghĩ một chút, dự định chờ đến ngày Nghê Cẩm khai trương, cô cũng muốn làm rút thưởng.
Tuy nhiên, chỉ có thể làm trên weibo.
Nhưng mà weibo của cô có rất nhiều thiên kim, phu nhân khác follow. Đến lúc đó, khi Chân Bình cùng mấy người họ biết được hoạt động của cô, cũng không biết là họ sẽ nói như thế nào.
Nhưng ngẫm lại, cô đã làm đến nước này rồi cũng không cần sợ Chân Bình nói cái gì nữa.
Dù sao, Chân Bình cũng không nói lại Lục Minh Thừa.
Nghĩ như vậy tuy rằng có chút bất hiếu, nhưng đó chính là sự thật.
Ở Lục gia, có chút gì đó cảm giác trọng nam khinh nữ.
Mà Lục Minh Thừa, hiện tại anh chính là người cầm quyền của cả Lục thị, tất cả mọi người đều phải nghe theo anh.
Buổi tối, Lục Minh Thừa có buổi xã giao.
Khu du lịch sắp được khởi công, có không ít người bắt đầu muốn có một chân trong dự án ấy.