Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nữ Phụ Nhà Giàu Dựa Vào Tiêu Tiền Thay Đổi Vận Mệnh

Khương Thu Nghi: "..."

Bác Từ cười cười: "Thiếu phu nhân, người muốn ăn gì?"

Khương Thu Nghi nhìn về phía Lê Diệu: "Cậu ăn sáng chưa?"

Lê Diệu gật đầu: "Nhưng tớ cũng có thể cùng cậu ăn một bữa nữa."

Khương Thu Nghi cười cười: "Thiếu phu nhân Hoắc thích nhất là ăn hoành thánh, trong nhà còn không?"

Bác Từ: "Còn."

Bác cúi thấp người, thấp giọng nói: "Để tôi đi giao phó đầu bếp chuẩn bị."

Nhìn bác Từ rời đi, Lê Diệu mới lôi kéo Khương Thu Nghi ngồi xuống.

"Nhanh, mau kể tớ nghe chuyện hôm qua." 

Khương Thu Nghi bất đắc dĩ nhìn cô: "Không phải là cậu đã biết rồi sao?"

"Không biết." Ban đầu Lê Diệu không biết, đên khi Trần Phù kết thúc phát sóng trực tiếp được mấy phút, cô ấy mới thấy được tin tức.

Tối hôm qua cô ấy phải làm trâu làm ngựa cho Hoắc Tầm, không có thể gian xem trực tiếp.

Khương Thu Nghi đơn giản kể lại cho Lê Diệu, giống với phiên bản tổng kết của blogger kia tóm tắt lại mà sáng nay Lê Diệu vừa đọc.

Lê Diệu nghiến răng, cực kỳ tức giận nói: "Cái tên streamer đó dám nói cậu là phú bà 40 tuổi bao nuôi Trần Phù?"

Khương Thu Nghi: "Đúng vậy."

Lê Diệu: "Tên đó dám nói như vậy, cậu để đó. Đợi lần sau hắn phát trực tiếp, tớ đến phòng trực tiếp của hắn cho hắn biết tay."

Khương Thu Nghi: "?"

Cô bối rối nghiêng đầu, rất nghiêm túc đặt câu hỏi: "Làm như thế nào?"

Lê Diệu nhìn cô một hồi, nháy mắt mấy cái, nói: "Đập tiền, hù chết hắn?"

"Tại sao lại cho người khác tiện nghi kiểu ấy." Khương Thu Nghi cực tuyệt: "Chúng ta cứ tiếp tục khiến hắn đỏ mắt ghen tỵ đi."

"Cũng đúng." Lê Diệu chống cằm nói: "Đợi Trần Phù stream đợt sau, tớ sẽ qua tặng quà."

Khương Thu Nghi: "..."

Hóng chuyện xong, hai người ngồi ăn hoành thánh mới ra lò của đầu bếp.

Lê Diệu thích ăn cái này, Khương Thu Nghi thỉnh thoảng sẽ ăn, cũng rất thích.

Ăn xong, hai người gọi huấn luyện viên Pilates tới nhà, theo huấn luyện viên lên lầu tập luyện 1 tiếng.

Rèn luyện xong cũng gần đến giờ cơm trưa.

Lê Diệu muốn đi ăn trưa cùng Khương Thu Nghi, cũng định cùng cô ghé qua toàn án.

Ăn trưa xong nhưng thời gian còn tương đối sớm, cả hai tranh thủ gọi người mát xa đến nhà đám bóp thả lỏng cơ thể cho hai người.

Bóp bóp rồi lại xoa ao, Khương Thu Nghi bất tri bất giác ngủ mất.

Lúc hai người sửa soạn ra ngoài thì thiếu chút nữa đã trễ giờ mở phiên tòa.

Khi Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu đến, Giản Hạ đã chờ ngoài cổng.

Giản Hạ đã từng gặp qua Lê Diệu hai lần, coi như cũng có quen biết.

Khương Thu Nghi nhìn quanh, thấp giọng hỏi: "San San đâu?"

Giản Hạ chỉ tay: "Đang ở cùng luật sư bên kia, cũng định đi vào bây giờ."

Khương Thu Nghi gật đầu: "Chúng ta cũng đi vào thôi, đợi sau khi kết thúc sẽ giới thiệu làm với cậu sau."

Lê Diệu: Được."

Ba người đi vào, thấy ở bên trong không đến mấy người đến dự phiên tòa. 

Khương Thu Nghi nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy người quen nào cả.

Ba người an tâm ngồi xuống.

Không lâu sau, phiên tòa bắt đầu mở.

Cô nhìn lên Lâm an San, hôm nay Lâm San San mặc bộ quần áo mua vào mấy hôm trước đi dạo phố cùng các cô. Cô ấy trang điểm tinh tế, cả người toát ra một cảm giác dễ nhìn, khác hẳn với vẻ chật vật mà lần đầu tiên cô gặp.

Khương Thu Nghi biết, cô ấy đã thực sự buông tha cho bản thân.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Lâm San San nhìn lại các cô bên này.

Khương Thu Nghi cười cười, nói bằng khẩu hình miệng: "Cố lên, tớ ở bên cạnh cậu."

Lâm San San gật đầu.

Tòa án thẩm vấn thực sự rất là nhàm chán, nhưng khi nghe thấy luật sự bên phía đối phương lên án những chuyện của Lâm San San, Khương Thu Nghi không tự chủ được nắm chặt nắm đấm.

Lê Diệu ghé vào bên tai cô nói nhỏ: "Mẹ nó, người này là chồng trước của bạn cậu sao? Bạn của cậu vì chăm sóc mẹ hắn ta mà rời khỏi cương vị công tác, vậy mà hắn dám nói bởi vì bạn cậu không có thu nhập dẫn đến làm liên lụy cái gia đình này..."

Khương Thu Nghi vỗ vỗ cánh tay của Lê Diệu, mặt không biểu cảm, nói: "Tra nam thì còn được tính là người à? Một lũ chó má."

Một số tra nam chỉ lệch một chút tam quan, còn cái tên kia thì cả người đều lệch.

Mấy tên kiểu thế luôn luôn bao biện lý do lấp liếm cái xấu của mình. Họ không bao giờ chịu nhận mình sai, chỉ giỏi tìm người đổ tội, cũng không bao giờ chịu thức tỉnh bản thân.

Khương Thu Nghi hận thấu xương với mấy loại tra nam bỏ vợ này. 

Và đương nhiên, không phải vì Lục Minh Thừa.

Cùng lúc đó, Lục Minh thừa nhận được hợp đồng thỏa thuận do Hứa Thần mang đến.

Mũi anh bỗng nhiên hơi ngứa, anh nhéo nhéo nhẹ, cũng chẳng để ý gì nhiều.

"Xong hết thủ tục rồi?"

Hứa Thần gật đầu: "Vâng, thiếu phu nhân muốn qua lúc nào cũng được."

Lục Minh Thành "ừ" một tiếng, mở ra xem qua, nhàn nhạt nói: "Bên kia còn văn phòng không dùng nào không?"

Hứa Thần: "?"

Anh ta trố mắt một lát, thấp giọng hỏi: "Để làm gì ạ?"

Luục Minh Thừa trầm tư một chút, nghĩ tới tính cách bao che khuyết điểm của Khương Thu Nghi.

"Chuẩn bị riêng cho thiếu phu nhân." Anh nói: "Không có người ra vào."

Hứa Thần trố mắt, phản ứng kịp, nói: "Đã hiểu." 

Anh ta cười một cái, hỏi tiếp: "Trang trí theo kiểu thiếu phu nhân thích sao?"

Lục Minh Thừa: "Ừ."

Hứa Thần ghi nhớ từng cái, dự định chút nữa đi hỏi bác Từ một chút về màu sắc yêu thích của Khương Thu Nghi cho văn phòng.

Lục Minh Thừa đối với sở thích của Khương Thu Nghi, đương nhiên là không hề biết.

Nhớ xong, Hứa Thần hỏi: "Lục tổng, còn gì nữa không?"

Lục Minh Thừa lắc đầu.

Hứa Thần gật đầu, nhắc nhở: "Lục tổng, sáng nay tổng thanh tra bên Quảng Điện  vừa gọi điện thoại, nói muốn hẹn ngài thời gian thảo luận phương án."

Lục Minh Thừa "ừ" một tiếng: "Cậu sắp xếp thời gian."

Hứa Thần đã hiểu: "Bên kia có vẻ rất vội."

Lục Minh Thừa cười khẽ một tiếng, thấp giọng nói: "Phương án chuẩn bị chưa tốt, nóng vội cũng vô dụng."

Anh giương mắt, nhắc nhở: "Nói với bên kia, chọn một phương án chắc chắn không thể để mắc sai lầm, lúc đó dự án du lịch có thể khởi công."

Hứa Thần: "Vâng."

Cửa văn phòng đống lại, Lục Minh Thừa nhìn chằm chằm vào văn kiện trước mặt một lúc, hơi đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương.

Là di chứng tối qua, bây giờ cứ hể anh nhìn màn hình máy tính, liền có ảo giác như xuất hiện đầy bình luận cùng tên lửa.

Đang suy nghĩ thì Hoắc Tầm nhắn tin tới.

Hoắc Tầm: [ Này. ]

Hoắc Tầm: [ Cậu vậy mà giúp vợ của cậu tặng quà cho idol thật? ]

Hoắc Tầm: [ Má? Cậu có còn là đàn ông không vậy man? ]

...

Lục Minh thừa lạnh lùng xem sơ, nhấn tắt thông báo khung chat của Hoắc Tầm để tránh bị làm phiền.

Anh có phải là đàn ông hay không, không cần cậu ta biết.

Có điều, Lục Minh Thừa cũng ngẫm nghĩ một lúc, rồi mở tư liệu về chiến đội Khương Thu Nghi mua ra xem.

Những thông tin về chiến đội đấy, Nghiêm Húc đều gửi qua đây cho anh một bản. Dù sao thì đây cũng là một khoản chi lớn, ngoại trừ bên phía ngân hàng được biết, thì luật sư công ty cũng phải nắm được thông tin chi tiết.

Lúc Minh Thừa đối với việc này không quan tâm mấy, cho nên chưa từng xem qua.

Lúc này mở ra xem, anh mới biết được vì sao Khương Thu Nghi nói cô muốn hỗ trợ ước mơ của bọn họ.

Hầu hết các thành viên trong đội cô mua đều có hoàn cảnh không tốt, nhiệt họ có một nhiệt huyết cháy bỏng với ngành công nghiệp game.

Sau khi xem xong, Lục Minh Thừa lơ đãng nhìn thời gian.

Đột nhiên anh phát hiện, anh đã lãng phí hơn nửa tiếng vào việc không đâu này. Đây hoàn toàn không phải là phong cách của anh.

Suy nghĩ một lát, anh gửi cho Khương Thu Nghi một tin nhắn.

...

Lúc Khương Thu Nghi nhận được tin nhắn của Lục Minh thừa thì tòa án vừa vặn kết thúc.

Khương Thu Nghi nhìn, kinh ngạc hỏi: [ Anh thật sự muốn qua chỗ chiến đội thăm bọn họ sao? ]

Lục Minh thừa: [ Ừ. ]

Khương Thu Nghi: [ Để em sắp xếp, em còn tưởng hôm qua anh chỉ là nói đùa. ]

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!