Thỏa thuận với Lâm San San xong, Khương Thu Nghi mới lười biếng ngồi dậy.
Vào phòng tắm rửa mặt, cô lơ đãng nhìn khuôn mặt mình trong gương.
Gò má ửng hồng, làn da mịn màng trắng trẻo, nhìn vô tràn đầy năng lượng.
Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm vài giây, không khỏi cảm khái. Ở một mức độ nào đó, sinh hoạt tình dục còn thực có thể làm cho một người phụ nữ trở nên rạng rỡ
Ba người gặp nhau ở quán lẩu.
Lâm San San có chút thận trọng, Giản Hạ ngược lại rất là tùy ý.
Giản Hạ nhìn bộ váy trên người Khương Thu Nghi, hoài nghi hỏi: "Cậu mặc vậy để tham gia sự kiện quan trọng nào đó sao?"
Khương Thu Nghi: "Rất long trọng?"
"..." Giản Hạ im lặng rồi lại im lặng, sau cùng cô ấy cảm thán nói: "Không long trọng, chỉ quý vãi thôi!"
Khương Thu Nghi dở khóc dở cười, nói: "Làm gì có khoa trương như vậy."
Hôm nay cô mặc rất đơn giản, một chiếc áo khoác len dệt kim tối giản, thứ duy nhất đắt ở trên người cô chính là trang sức cùng túi xách, cả giày cao gót dưới chân mà thôi.
Giản Hạ: "Có."
Cô ấy cười, nói tiếp: "Chẳng lẽ cậu không phát hiện vừa nãy lúc người phục vụ đưa cậu vào, âm thanh nói chuyện đều đồng loạt nhỏ đi sao?"
Khương Thu Nghi: "...:
Cô thật sự không phát hiện ra.
Giản Hạ chế nhạo nói: "Có thể người phục vụ cảm thấy cậu đến không phải là để ăn lẩu."
Khương Thu Nghi nhíu mày.
Giản Hạ vừa cười vừa bổ sung, nói: "Mà là đến để thu mua quán lẩu!"
Ba người đều cười rộ lên.
Khương Thu Nghi liếc Giản Hạ một chút, cũng không giải thích cho chính mình.
Lâm San San quan sát trên dưới Khương Thu Nghi một lượt, cười nói: "Tớ đồng ý, cậu mặc rất sang trọng."
Khương Thu Nghi cười cười, nháy mắt mấy cái với Lâm San San: "Đợi tớ mang cậu đi cải tạo."
"Được được được." Giản Hạ tỏ vẻ tán thành: "Hai người các cậu dù gì cũng là hoa khôi đại học Ninh Thành, Lâm San San, cậu nhất định không thể được thua Khương Thu Nghi đâu."
Lâm San San hơi ngừng, chua xót cười một tiếng: "Tớ đây so ra còn kém Khương Thu Nghi rất nhiều."
"So sánh cái gì mà so sánh." Khương Thu Nghi nhìn Lâm San San: "Cậu bây giờ quan trọng nhất là lấy lại tâm trạng thật tốt, bắt đầu một cuộc sống mới. Không phải chỉ là 1 lần thất bại trong hôn nhân thôi sao? Có gì to tát đâu."
Cô cụng ly với Lâm San San, dịu dàng nói: "Chúc cậu có một cuộc sống tự do tự tại."
Lâm San San nghe cô nói, vô cùng cảm động.
Cô ấy cắn môi, áp chế cảm xúc dâng trào cuồn cuộn trong lòng, nặn ra một nụ cười, nói: "Được, cảm ơn cậu."
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện.
Ăn xong, mấy cô cùng xuống khu trung tâm dưới lầu dạo phố.
Editor -JL-: chi tiết này, phía trên tác giả nói Giản Hạ bận, không đi dạo phố được, nhưng ở đây lại cho Giản Hạ đi theo mà không thêm chi tiết nào thông báo trước. Có lẽ là lỗi tác giả nên -JL- giữ nguyên.
Lâm San San mua quần áo, còn Khương Thu Nghi cùng Giản Hạ ở bên cạnh chọn lựa, đưa ra ý kiến.
Lâm San San chọn đến một cửa hàng giá rẻ, Khương Thu Nghi cũng không có cảm giác bất tiện gì, cục kì tự nhiên đì vào cùng Lâm San San.
Chờ Lâm San San thay quần áo, Giản Hạ nghiêng đầu nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Cậu thật sự định tặng cho Lâm San San một cái túi sao?"
Trước khi đến đây, Khương Thu Nghi đã cùng Giản Hạ gọi điện thoại, đặt một chiếc túi thích hợp cho Lâm San San.
"Ừ." Khương Thu Nghi nhìn qua Giản Hạ: "Cậu cảm thấy không tốt à?"
Giản Hạ lắc đầu: "Cũng không phải là không tốt, nhưng tớ sợ lòng tự trọng của cậu ấy quá cao, sẽ không nhận."
Khương Thu Nghi cười một cái, nhẹ giọng nói: "Cậu xem nhẹ cậu ấy rồi." Cô chống cằm nhìn phòng thử đồ cách đó không xa, nghiêm túc nói: "San San rất thông minh, cậu ấy sẽ nhận."
Lòng tự trọng của Lâm San San xác thực là rất cao. Nhưng từ khi cô ấy chấp nhận sự giúp đỡ của Khương Thu Nghi, Khương Thu Nghi liền biết, Lâm San San là người mềm được, cứng được.
Giai đoạn hiện tại, cuộc sống của cô ấy khó khăn, cô ấy đương nhiên sẽ nhận sự giúp đỡ của người khác. Không thể vì cái mặt mũi mà đẩy mình vào tình cảnh tuyệt vọng khốn cùng.
Ít nhất thì Lâm San San sẽ không làm vậy.
Giản Hạ nhìn cô một lúc, hiếu kỳ nói: "Cậu nhìn người chuẩn như vậy?"
Khương Thu Nghi gật đầu, nói: "Ở trong hào môn đã lâu, tự nhiên sẽ biết được ai cần gì và ai muốn gì."
Mấy cái này, đều là cô luyện được mà ra.
Đi dạo phố mua quần áo, từ đầu tới cuối Khương Thu Nghi đều không hỗ trợ tính tiền.
Cô biết Lâm San San sẽ nhận túi xách của cô, nhưng cô ấy sẽ không hy vọng, ngay cả quần áo của chính mình cũng phải để Khương Thu Nghi mua tặng.
Mua quần áo xong, ba người liền đi uống trà chiều.
Khương Thu Nghi thuận đường đến lấy túi xách đã đặt tặng cho Lâm San San.
Lâm San San chỉ ngây ngốc nhìn cô: "Cậu làm gì vậy?"
Khương Thu nghi cười cười, thấp giọng nói: "Quà mừng cậu thoát khỏi cặn bã."
Lâm San San: "Đắt quá."
Khương Thu Nghi bật cười: "Hiện tại với cậu mà nói, nó quả thực là đắt. Nhưng tớ tin tưởng ở trong tương lai, cậu sẽ có thể thoải mái mua dùng."
Cô ôm lấy Lâm San San: "Cậu hẳn hiểu được dụng ý của tớ mà."
Lâm San San không biết có thể biểu đạt sự cảm động của mình bằng ngôn từ nào được nữa.
Cô ấy không khống chế được, nước mắt rơi xuống.
Khương Thu Nghi cười cười: "Tớ khuông muốn để cậu khóc đâu nha."
Cô nhí nhảnh nháy mắt mấy cái: "Cậu còn phải làm công giúp tớ đấy, đây là quà mà cô chủ tặng cho nhân viên, không cho phép từ chối."
Hiện tại Lâm San San không đi làm. Sau khi biết được Lâm San San đang đi tìm việc, Khương Thu Nghi hỏi suy nghĩ của cô ấy, hai người ăn nhịp với nhau, Khương Thu Nghi quyết định để Lâm San San qua cửa hàng Nghê Cẩm làm việc.
Cô ấy cũng có hứng thú, và cũng muốn thử xem mình có làm được không.
Lâm San San nhận.
Cô ấy trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Khương Thu Nghi phất tay: "Không có gì."
Cô nhìn qua Giản Hạ im lặng nãy giờ, lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ, đưa cho Giản Hạ.
Giản Hạ: "Tớ cũng có?"
"Ừ, làm sao mà thiếu cậu được." Khương Thu Nghi đối đãi với bạn bè, luôn luôn công bằng.
Hai mắt Giản Hạ phát sáng, ồn ào nói: "Về sau tớ sẽ tình nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu."
Khương Thu Nghi: "... Được."
"Mở ra xem coi có thích không."
Giản Hạ không khách khí, trực tiếp bóc quà ra.
Khương Thu Nghi tặng Giản Hạ một chiếc đồng hồ mà cô ấy cực kì thích. Giản Hạ vẫn luôn nuôi nấng suy nghĩ muốn hốt em nó về tay. Nhưng vì nguyên nhân giá cả, nên cô ấy chùn bước.
Giản Hạ mua được, nhưng không nỡ.
Nhìn đồng hồ, Giản Hạ giả vờ cảm thán, nói: "Đời này của tớ, coi như không gả cho cậu, cũng nhất định sẽ làm vật trang trí, làm trâu làm ngựa cho cậu."
Khương Thu Nghi nghiêm túc suy nghĩ, cười nói: "Cũng không phải là không được."
Ba người nhìn nhau cười.
Cùng lúc đó, Lục Minh Thừa vừa họp xong, đi ra ngoài, Hứa Thần ngay lập tức nói: "Lục tổng, Hoắc tổng đang ở phòng làm việc đợi ngài."
Lục Minh Thừa hạ mắt: "Cậu ta có chuyện gì?"
"Ngài ấy không nói."
Lục Minh Thừa gật đầu, vào phòng liền thấy ngay được Hoắc Tầm đang ngồi trên sô pha.
"Tìm tôi có việc?"
Hoắc Tầm liếc xéo anh một chút, cười nói: "Không có việc thì không được tìm cậu?"
Lục Minh Thừa: "..."
Anh đến trước bàn làm việc, nhạt tiếng nói: "Ý tôi không phải như thế."
Hoắc Tầm nhìn anh, đi đến kéo cái ghế đối diện, ngồi xuống. "Tôi nghe nói cậu cho Khương Thu Nghi mua một cửa hàng?"
Lục Minh Thừa hơi ngừng, nhướng mi: "Tin tức truyền nhanh như vậy?"
Hoắc Tầm: "Người khác có biết hay không tôi không rõ. Nhưng tin tức là tôi nghe từ Lê Diệu."
Nói đến đây, anh ta u oán nhìn Lục Minh Thừa, hỏi: "Cậu cho vợ cậu mua cửa hàng sao không nhắc tới với tôi một tiếng. Bây giờ Lê diệu đang nói tối đối với cô ấy không quan trọng."
"..." Lục Minh Thừa rút văn kiện ra, thản nhiên nói: "Đó là vấn đề của cậu."
Hoắc Tầm nghẹn lại.
Anh ta im lặng im lặng rồi lại im lặng, cuối cùng thở dài, xoa xoa thái dương, nói: "Tâm tư phu nữ thật khó đoán."
Câu cảm khái này, Lục Minh Thừa đồng ý sâu sắc.
Anh đang muốn nói chuyện thì Chân Bình gọi điện thoại tới.
Lục Minh Thừa nhìn Hoắc Tầm, nhấn kết nối.
"Alo."
"Minh Thừa." Giọng nói Chân Bình ôn hòa, không có một chút nóng nảy: "Đang bận sao?"
Lục Minh Thừa: "vâng" một tiếng, nói: "Mẹ tìm con có việc?"
Chân Bình nghĩ chút rồi nói: "Việc gấp thì không phải, chỉ là mẹ gọi điện thoại cho Thu Nghi, con bé vẫn luôn không nhận. Quản gia Từ nói Thu Nghi đã ra ngoài từ sáng sớm, đến bây giờ còn chưa về nhà."
Lục Minh Thừa liếc nhìn thời gian trên máy tính, nhạt tiếng nói: "Ừm."
Chân Bình: "..."
Bà đơ người mất một lúc, phát hiển Lục Minh Thừa không có nghe hiểu lời phàn nàn của bà.
Bà nghĩ một hồi, rồi nói: "Này, Thu Nghi sao suốt ngày cứ chạy lông nhông bên ngoài, không có ở nhà."
Nghe vậy, Lục Minh Thừa vẫn không lên tiếng.
Chân Bình oán trách hai câu, liền đổi đề tài: "Mẹ nghe nói Thu Nghi định mở cửa hàng?"
Trong vòng hào môn này của bọn họ, chỉ cần nhà ai có chuyện, ngay tức khắc cả vòng đều biết.
Lục Minh Thừa: "Ừ."
Chân Bình nghẹn lời, thấp giọng hỏi: "Con cũng tùy ý để Thu Nghi làm bừa?"
Nghe vậy, Lục Minh thừa cười hắt một tiếng: "Mẹ, thế nào là làm bừa?"
Anh thản nhiên nói: "Thu Nghi mở cửa tiệm, tự tìm chút chuyện cho mình làm cũng tốt."
Chân Bình mấp máy môi, bất đắc dĩ nói: "Nhưng Thu Nghi không có kinh nghiệm, đây không phải là đang coi thường đồng tiền của con sao?"
"À." Lục Minh Thừa nói rất bình tĩnh: "Cô ấy có Lê Diệu và một người bạn có kinh nghiệm."
"..."
Phút chốc, Chân Bình không còn lời nào để nói.
Bà thở dài: "Con đã nói như vậy thì mẹ cũng không còn gì để nói nữa."
Bà nghĩ nghĩ rồi đặn dò: "Nhưng con cũng không thể để Thu Nghi tùy ý làm bừa cái gì cũng được."
Lục Minh Thừa không lên tiếng.
Chân Bình nhỏ giọng nói thầm: "Thời gian gần đây, đứa nhỏ Thu Nghi này sao lại thay đổi lớn đến như vậy."
Chờ bà nói xong, Lục Minh Thừa cúp điện thoại.
Hoắc Tầm nghe từ đầu tới cuối, nói: "Phu nhân Lục còn thật chưa hài lòng lắm với Thu Nghi."
Lục Minh Thừa liếc mắt nhìn anh ta, không nói chuyện.
Mẹ anh ở chung với Khương Thu Nghi thế nào, anh biết.
Hoắc Tầm yên lặng một lúc, rồi nói: "Cậu làm thế nào để hòa giải quan hệ mẹ chồng nàng dâu vậy?"
"Không hòa giải." Lục Minh Thừa ký tên lên văn kiện, nàn nhạt nói: "Trước kia Thu Nghi chưa từng tính toán với bà."
Hoắc Tầm nhíu mày: "Vậy bây giờ thì sao?"
"Bây giờ ---" Lục Minh Thừa nhớ tới cuộc đối thoại hôm bữa mà người giúp việc thuật lại cho anh, cười nhẹ một tiếng: "Cô ấy đổ vỏ cho tớ."
Hoắc Tầm nhịn không được cười một tiếng: "Còn rất thông minh."
Lục Minh Thừa không trả lời, nhưng anh cảm thấy Khương Thu Nghi như vậy càng có chính kiến hơn một chút.
Trước kia, cô quá yên lặng, để mặc tùy người xoa nắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!