Để đồ ngọt xuống. Khương Thu Nghi lập tức đi về phía trước.
Lễ tân nhìn theo bóng lưng của cô, không hiểu sao lại cảm nhận được một cỗ sát khí không tên từ chỗ cô.
Lễ tân nháy mắt mấy cái, thu hồi ánh mắt, nhìn bịch bánh đặt trên bàn này, có chút mờ mịt.
Nhãn hiệu của bịch này lễ tân cực kì quen thuộc, là cửa hàng đồ ngọt ở quảng trường dưới tướng Lục thị bọn họ. Một cái bánh ngọt nhỏ nhỏ nhiều tầng có giá lên tận mấy trăm, quý đến thái quá.
Lễ tân chần chờ không biết có nên gọi Khương Thu Nghi quay lại lấy lại hay không, thì bên kia vang lên một giọng nói.
"Tiểu thư Khương."
Lễ tân giương mắt nhìn, chú ý tới cô gái đã đưa mình đồ ngọt bỗng dừng bước.
Khương Thu Nghi còn chưa đi đến thang máy, Từ Uyển Bạch liền lên tiếng gọi cô.
Bước chân của cô hơi ngừng, nhấc mí mắt nhìn Từ Uyển Bạch.
Không biết Từ Uyển Bạch nhìn thấy cô từ lúc nào, giờ phút này cô ta đang đứng cách đó không xa, cười tủm tỉm nhìn cô.
"Không nghĩ sẽ gặp được cô ở đây." Từ Uyển Bạch ôn nhu nói.
Nghe vậy, Khương Thu Nghi mỉm cười: "Rất kinh ngạc?"
Từ Uyển Bạch gật đầu: "Có một chút."
Khương Thu Nghi cười một tiếng, lên tiếng, nói: "Tôi là vợ của Lục Minh Thừa, đến công ty của nhà tôi không phải rất là bình thường sao?'
Từ Uyển Bạch giật mình trong lòng, nghe đến cụm từ "vợ của Lục Minh Thừa", nụ cười trên mặt cô ta cứng đơ.
Nhưng rất nhanh, Từ Uyển Bạch liền lấy lại được phong độ: "Ý tôi không phải như vậy."
Cô ta dịu dàng giải thích: "Chủ yếu là tôi nghe mọi người nói, thiếu phu nhân Lục chưa từng tới công ty."
Khương Thu Nghi nghe, cười cười: "Ra vậy."
Cô gật đầu, bình tĩnh nói: "Tôi không quá thích tới công ty. Ngẫu nhiên chỉ khi có tâm tình tốt mới đến xem một chút."
Từ Uyển Bạch cười khan hai tiếng: "Thì ra là như vậy."
Khương Thu Nghi "ừ" một tiếng, thần sắc nhạt nhẽo: "Bất quá tôi sửa cho cô một chuyện."
Từ Uyển Bạch nhìn cô: "Ừ?"
Khương Thu Nghi buông mắt nhìn cô ta, mỉm cười mà nói: "Không phải là tôi chưa từng đến công ty. Chỉ là tôi tới thì mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy à?"
Từ Uyển Bạch là người thông minh, tự nhiên nghe hiểu thâm ý trong lời của cô.
Cô là đang tuyên bố chủ quyền.
Khương Thu Nghi tới công ty, không cần bất luận là kẻ nào biết, cô có thể trực tiếp đi lên bằng tháng máy chuyên dụng của Lục Minh Thừa, không chạm mặt bất kì nhân viên nào ở dưới.
Từ Uyển Bạch hơi mím môi, ôn nhu nói: "Là do tôi hiểu lầm."
Khương Thu Nghi "ừ" một tiếng, không muốn lãng phí thời gian ở đây với cô ta nữa.
"Tiểu thư Từ còn có việc?"
Từ Uyển Bạch lắc đầu: "Xin lỗi, chậm trễ thời gian của cô rồi."
Cô ta dịu dàng giải thích: "Chủ yếu là tôi vừa nãy nhìn thấy cô ở chỗ này nói chuyện cùng với lễ tân, sợ có hiểu lầm gì nên mới cố ý tới xem một chút."
Khương Thu Nghi nghe ra ý tứ trong lời nói của cô ta, trong lòng đã hiểu.
"Không nhọc tiểu thư Từ phí tâm." Mặt cô không đổi sắc, nói: "Còn có việc, đi trước."
Từ Uyển Bạch gật đầu.
Nhìn bóng lưng Khương Thu Nghi rời đi, Từ Uyển Bạch xiết chặt túi xách, gân xanh trên mu bàn tay lộ rõ ra.
Khương Thu Nghi này, không hề đơn giản như cô ta nghĩ.
---
Lưu Đống nhận điện thoại xong, cười tủm tỉm với Từ Uyển Bạch, nói: "Đã để tiểu thư Từ đợi lâu. Hứa Thần có chút việc, để tôi đưa tiểu thư Từ ra ngoài."
Từ Uyển Bạch cười cười: "Có thể hiểu được, nhóm trợ lý của Lục tổng luôn luôn bận bịu."
Lưu Đống vừa đi vừa trò chuyện với Từ Uyển Bạch: "Chủ yếu là hôm nay trợ lý Hứa không đến công ty, việc cửa cậu ta tương đối nhiều, chúng tôi mỗi người hỗ trợ chia sẻ một chút."
Từ Uyển Bạch ngẩn ra, làm bộ lơ đễnh hỏi: "Trợ lý Hứa đi công tác?"
Lúc nãy cô ta ở trong văn phòng của Lục Minh Thừa, xác thật là không có thấy Hứa Thần đâu cả.
Hứa Thần mới là trợ lý chính bên cạnh Lục Minh Thừa, so với bọn Lưu Đống, danh chức cao hơn một bậc.
"Không phải."
Lưu Đống không nghĩ nhiều, nói thẳng: "Thiếu phu nhân muốn mở một cửa hàng, Lục tổng để trợ lý Hứa mang thiếu phu nhân đi coi cửa hàng."
Nụ cười trên mặt Từ Uyển Bạch cứng đờ, nháy mắt bắt được sạn: "Mở cửa hàng?"
Cô ta nhấp môi dưới, dò hỏi: "Quảng trường Minh Vũ không phải là thuộc tập đoàn Lục thị sao? Sao không sắp xếp cho thiếu phu nhân một cửa hàng bên đó?"
Lưu Đống: "Địa vị không hợp."
Anh ta dừng lại, bổ sung một câu: "Đương nhiên cũng bởi vì nhượng quyền sở hữu ở quảng trường Minh Vũ tương đối phiền toái, mà thiếu phu nhân lại cần gấp."
Từ Uyển Bạch cong khóe môi cứng đờ của mình, cắn môi dưới, ôn nhu nói: "Hiện tại mặt bằng thuê cửa hàng rất đắt, Lục tổng có tài nguyên còn để vợ mình ra ngoài mở, hơi không có lời."
Lưu Đống gật đầu: "Đương nhiên."
Anh ta nói: "Lục tổng có nghĩ đến vấn đề này."
Tử Uyển Bạch nhìn Lưu Đống.
Lưu Đống cười cười: "Cho nên Lục tổng không định thuê. Ngài ấy để Hứa Thần mang thiếu phu nhân đi xem, hợp ý liền mua."
"..."
Sau khi tiễn Từ Uyển Bạch đi, Lưu Đống đứng ở cửa đại sảnh trâm tư một chút.
Anh ta cảm thấy, lời nói của tiểu thư Từ này như có hàm ý, hoặc có thể là do anh ta suy nghĩ nhiều.
Lưu Đống lấy mắt kính xuống lau sạch đi lớp bụi bẩn, lắc đầu rồi quay vào văn phòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!