Sắc mặt bà hơi cứng lại, gật gật đầu nói: "Ừ, Minh Thừa làm việc không dễ dàng gì, con vẫn nên thông cảm nhiều cho nó."
Nghe vậy, đôi mắt Khương Thu Nghi cong cong, vâng lời, nói: " Mẹ, con rất thông cảm anh ấy."
Thông cảm cho anh kiếm quá nhiều tiền mà không có chỗ tiêu, để cô gánh việc mệt nhọc, tranh thủ tiêu bớt giúp.
Chân Bình nghe lời này của cô, cảm thấy có chút hơi là lạ, nhưng ngặt nỗi, bà lại không tìm ra là lạ ở chỗ nào.
Bà "ừ" một tiếng rồi nói: "Mẹ nghe nói, hai ngày trước con mua xe?"
Khương Thu Nghi: "Vâng."
Chân Bình nhíu mày, không hiểu hỏi: "Gara trong nhà không phải là có rất nhiều xe sao? Tại sao lại muốn mua thêm xe?"
Khương Thu Nghi nháy mắt mấy cái, ôn nhu nói: "Minh Thừa kêu con mua."
Chân Bình: "?"
Bà sửng sốt, kinh ngạc nói: "Thật không?"
Khương Thu Nghi một chút cũng không chần chừ, thẳng thắn vô tư nói: "Đúng vậy."
Môi dưới Chân Bình giật giật, cười khan: "Vậy nghe nó."
Khương Thu Nghi mỉm cười.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, thì Lục Minh Thừa cùng ba của anh, Lục Vinh từ trên lầu đi xuống.
"Nói chuyện xong rồi?"
Lục Vinh "ừ" một tiếng, rồi nhìn Khương Thu Nghi.
Khương Thu Nghi biết điều, lên tiếng: "Ba."
Lục Vinh gật đầu, đi về phía Chân Bình: "Nấu chưa xong?"
Chân Bình cười một tiếng: "Chờ hai người xuống đó."
Nói rồi bà giao phó người hầu: "Mau mang thức ăn lên đi."
Những người họ hàng của nhà họ Lục không qua, trên bàn ăn cũng chỉ có bốn người họ.
Lục Minh Thừa là đứa con trai độc nhất của nhà họ Lục. Tuy anh có không ít anh chị em họ, nhưng cũng chỉ là họ hàng xa, không thuộc trực hệ với Lục Vinh.
Lúc ăn cơm, căn bản không có người nhà họ Lục nào nói chuyện.
Khương Thu Nghi tự nhiên cũng an tĩnh.
Ăn cơm xong, Lục Minh Thừa cùng Lục Vinh lại tiếp tục nói chuyện công việc, Khương Thu Nghi bị Chân Bình kéo đi tản bộ tiêu thực.
Khương Thu Nghi suy đoán, Chân Bình hẳn là có chuyện nói với cô.
Cô đang nghĩ tới, thì âm thanh của Chân Bình vang lên.
"Thu Nghi, hôm sau có thời gian không?"
Khương Thu Nghi ngẩn ra: "Mẹ, có chuyện gì không?"
Chân Bình lắc đầu: "Cũng không có việc gấp gì, hôm sau là sinh nhật bà Vương, bà ấy vẫn luôn khen món điểm tâm ngọt con làm rất ngon, muốn để con làm bánh ngọt."
Nghe vậy, Khương Thu Nghi trầm ngâm một hồi, mỉm cười nói: "Mẹ, con nhớ trong nhà bà Vương hẳn là có đầu bếp mà?"
Chân Bình hơi dừng, hơi bất ngờ cô lại hỏi vậy.
Bà "ừ" một tiếng: "Nhưng bà Vương thích tay nghề của con."
Khương Thu Nghi cười cười: "Vậy mẹ gửi lời cảm ơn đến bà Vương giúp con. Nhưng mà hôm sau có có chuyện rồi, không có cách nào làm bánh ngọt cho bà Vương được."
"..."
Chân Bình kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ đến cô lại cự tuyệt.
Trong trí nhớ, cô con dâu này của bà luôn là người có tính tình nhẫn nhục chịu đựng. Bà dừng một chút, suy đoán nói: "Chuyện Lục Minh Thừa?"
"Không phải." Khương Thu Nghi ngước mắt, đối mặt với Chân Bình: "Con có hẹn ra ngoài chơi cùng Diệu Diệu."
Chân Bình: "..."
Đi hơn nửa tiếng, hai người về nhà.
Lục Minh Thừa cũng nói chuyện với Lục Vinh xong.
Khi anh đang định xuống lầu, Chân Bình liền lôi kéo anh đến bên cạnh: "Con lại đây, mẹ hỏi chút chuyện."
Lục Minh Thừa bất đắc dĩ đi qua theo.
Chân Bình nhìn anh, thấp giọng nói: "Con có cảm thấy mấy ngày nay Khương Thu nghi có thay đổi không?"
Lục Minh Thừa: "Thay đổi cái gì?"
Chân Bình nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Con không nhận ra?"
Lục Minh Thừa: "Không có."
Chân Bình nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Không thể nào."
Bà nhìn Lục Minh Thừa, hỏi thẳng: "Mẹ vừa mới hỏi Khương Thu Nghi tại sao mua xe, cô ấy nói con kêu cô ấy mua, có chuyện như vậy thật sao?"
Lục Minh Thành buông mắt, nhìn chằm chằm Chân Bình một hồi, nhàn nhạt nói: "Mẹ."
Anh cúi xuống, trần thuật một sự thật: "Thu Nghi chính là vợ con, cô ấy mua đồ, vô luận là con nói hay tùy cô ấy thích mua, đều không cần phải qua một sự đồng ý của bất cứ kẻ nào."
Nhìn biểu tình của anh nghiêm túc như vậy, Chân Bình ngượng ngùng nói: "Không phải là mẹ lo lắng Thu Nghi sẽ có thói quen tiêu tiền như nước sao, sẽ không tốt."
Lục Minh Thừa nhẹ cong khóe môi, cười nói: "Tốt vô cùng."
Chân Bình: "..."
Lục Minh Thừa: "Cô ấy nên tiêu tiền như nước mới phải, miễn cho người khác lại nói nhà họ Lục chúng ta coi cô ấy như người hầu."
Chân Bình nghẹn lại, nháy mắt thu lại mấy chuyện định nói.
Bà có thể khoa tay múa chân với Khương Thu Nghi, nhưng đối với đứa con trai Lục Minh Thừa này, bà lại không có bao nhiêu trọng lượng.
Lục Minh Thừa quá lạnh lùng, lạnh lùng đến ngoại trừ kêu bà một tiếng 'mẹ' ra, bà không còn cảm giác được một chút tình cảm mẹ con nào nữa.
---
Lúc từ nhà chính ra về, thời gian cũng gần chín giờ.
Đêm tối nồng đậm, gió đêm xào xạc.
Khương Thu Nghi liếc mắt nhìn người bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Đang định mở miệng, bên tai liền truyền đến giọng nói quen thuộc: "Muốn hỏi cái gì?"
Khương Thu Nghi ngẫm nghỉ một lúc, điềm nhiên hỏi: "Mẹ đã nói gì với anh sao?"
Cô nhớ lại lúc nãy hai người lên xe, Chân Bình bỗng dưng không biết tại sao lại lôi kéo tay cô rất thân mật, khiến cô cảm thấy thật quỷ dị.
Rõ ràng vừa rồi khi cô cự tuyệt làm bánh ngọt cho bà Vương, Chân Bình đã có sắc mặt không được tốt với cô.
Lục Minh Thừa nheo mắt, thản nhiên nói: "Em cảm thấy mẹ sẽ nói cái gì?"
"Không biết." Khương Thu Nghi chuyển ánh mắt, thành thật nói: "Em cũng không phải con giun trong bụng của bà."
Lục Minh Thừa cười nhẹ, rũ mắt xuống: "Không nói gì, không phải chuyển gì lớn."
"À..." Khương Thu Nghi nghe vậy, cũng không hỏi nhiều.
Trong xe yên lặng một hồi.
Khương Thu Nghi bỗng nhiên nghĩ tới trọng điểm: "Đúng rồi, em muốn hỏi anh chuyện này."
Lục Minh Thừa nhìn cô: "Ừ?"
Khương Thu Nghi sờ sờ chóp mũi, thấp giọng hỏi:" Quảng trường Minh Vũ còn mặt bằng cho thuê nào nữa không? Lầu một lầu hai đều được."
Lục Minh Thừa: "Em muốn làm gì?"
Khương Thu Nghi cũng không gạt anh, trực tiếp đem chuyện cô muốn cho thuê cửa tiệm Nghê Cẩm ở đây nói cho anh.
Cô muốn Lục Minh Thừa hỗ trợ, tất nhiên không thể giấu anh.
Nghe xong, Lục Minh Thừa trầm ngâm mất một lúc lâu, sau đó nói: "Nghê Cẩm không thích hợp ở vị trí của Minh Vũ."
Khương Thu Nghi: "..."
Nụ cười trên mặt cô hơi cứng đờ, nhìn về phía anh: "Anh nói cái gì?"
Thần sắc Lục Minh Thừa lạnh nhạt, anh liếc nhìn cô một cái, nói lại lần nữa: "Nhìn chung tổng hợp Nghê Cẩm ở các phương diện đều không mạnh, Minh Vũ sẽ không đồng ý cho ở lại."
Đã ở Minh Vũ thì xác thật phải là thương hiệu có tiếng, xa xỉ. Mấy nhãn hiệu nhỏ mặc dù chỉ là kiếm tiền, không đủ đẳng cấp cũng sẽ không thể ở lại Minh Vũ.
Khu trung tâm có ý định rất rõ ràng, không thể vì một nhãn hiệu mà kéo thấp danh tiếng.
"..."
"À." Khương Thu Nghi mím môi dưới, mặt vô biểu cảm nói: "Em biết rồi."
Tuy cô biết rõ là Lục Minh Thừa chỉ vì thị trường của mình mà suy nghĩ. Nhưng không những anh từ chối, mà còn nói rằng nhãn hiệu mà cô đầu tư không hề có điểm nào tốt. Ai nghe mà chẳng chạnh lòng cơ chứ.
Cô còn không có cách nào để phản bác, chỉ có thể nuốt cơn tức giận vào lại trong bụng, không phát ra được.
Mang theo tâm tình ũ rũ về đến nhà, Khương Thu Nghi cũng không thèm nhìn Lục Minh Thừa, lên lầu khóa trái cửa.
Buổi chiều Lục Minh Thừa cùng cô đi dạo phố đã làm kéo dài không ít thời gian, nhìn bộ dáng sốt ruột của cô, anh cũng chỉ cho rằng cô là muốn đi rửa mặt.
Anh không nghĩ nhiều, xoay người vào phòng làm việc.
Cho tới khi Lục Minh Thừa hoàn thành công việc, từ thư phòng về lại phòng ngủ thù phát hiện, cửa phòng đã bị khóa trái.
Anh vặn vặn, cửa không mở.
Nhìn lên cửa phòng đóng chặt trước mặt, phút chốc Lục Minh Thừa cười một tiếng.
Anh nâng tay xoa xoa thái dương, có chút đau đầu.
---
Hôm sau tỉnh lại, Khương Thu Nghi không còn tức giận như hôm qua.
Thật ra là cô hiểu được suy nghĩ của Lục Minh Thừa, không muốn cho cô mà phá hư quy củ của Minh Vũ là bình thường. Nhưng anh nói quá thẳng thắn khiến cô có chút chạnh lòng.
Khương Thu Nghi nghĩ nghĩ, gọi điện cho Thịnh Thanh Nghê, thương lượng với cô ấy muốn suy nghĩ thêm về mấy khu trung tâm khác hay không.
Ngoài Minh Vũ, ở Ninh Thành cũng có không thiếu quảng trường không tệ.
Thịnh Thanh Nghê cực kỳ hiểu, kỳ thật cô ấy cũng biết nhãn hiệu của mình chưa có đủ năng lực để có thể vào được quảng trường Minh Vũ.
"Cô không cần quá hụt hẫng." Thịnh Thanh Nghê cười nói: "Chúng ta lại chọn nơi khác."
"Ừ."
Khương Thu Nghi mở máy tính ra, thấp giọng nói: "Một ngày nào đó, tôi muốn Lục Minh Thừa phải chân chính hối hận vì đã từ chối chúng ta!"
Thịnh Thanh Nghê cười: "Được, chúng ta cố gắng, tranh thủ một ngày quay về Minh Vũ ghi danh."
Khương Thu Nghi mỉm cười: "Bây giờ chúng ta chọn một khu trung tâm khác, hoặc là cửa tiệm đặt tại trung tâm thành phố cũng được."
Thịnh Thanh Nghê: "Cứ từ từ xem, không cần vội."
Sau khi khai thông cùng thịnh Thanh Nghê, Khương Thu Nghi cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cô bận bịu hồi lâu, rồi mới xuống lầu định đi ăn chút gì đó.
"Thưa cô." Hứa Thần đứng dậy, gọi.
Khương Thu Nghi sửng sốt, có chút ngoài ý muốn nhìn Hứa Thần, không nghĩ tới anh ta lại đến nhà cô: "Sao anh lại ở đây? Lục Minh Thừa chưa có đi làm sao?"
"Không phải."
Hứa Thần cúi đầu, thấp giọng nói: "Tổng giám đốc Lục kêu tôi mang cô đi khảo sát cửa tiệm."
Khương Thu Nghi: "?"
Cô bối rối hỏi lại: "Cửa tiệm gì cơ?"
Nghe Hứa Thần nói vậy, Khương Thu Nghi đi ra ngoài sân, cầm điện thoại gọi ngay cho Lục Minh Thừa.
"Alo."
Lục Minh Thừa còn đang bận rộn, trên bàn là một chồng xấp văn kiện.
Khương Thu Nghi nghe tiếng sột soạt vang lên bên kia, nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Anh kêu Hứa Thần mang em đi xem cửa tiệm, là sao á?"
Lục Minh Thừa: "ừ" một tiếng, thản nhiên nói: "Em nghĩ sao?"
Khương Thu Nghi: "..."
Cô đang định nói, giọng nói Lục Minh Thừa lại truyền đến: "Nghê Cẩm không thích hợp với Minh Vũ, anh cho Hứa Thần tìm mấy cửa tiệm cũng tốt, em cùng cậu ta đi xem. Thích thì chọn, cậu ta sẽ làm hết các thủ tục cho em."
Nghe vậy, Khương Thu Nghi tinh tế ngộ ra ý tứ trong lời của anh: "Ý anh là mua nó?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!