Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm anh một hồi, phát hiện Lục Minh Thừa rất bình tĩnh.
Cô ngẫm nghĩ một lát, thấy nó cũng bình thường.
Dù sao cô có chi tiêu thế nào thì trong mắt của Lục Minh Thừa vẫn không đáng kể. Tóm lại, anh theo châm ngôn: 'vợ thích thì cứ mua.'
Nghĩ hồi, một chút cảm giác áy náy ở trong nội tâm cô đều bay sạch. Cô trầm ngâm một lúc, nhìn qua cửa trước ở lầu 1, hỏi thử: "Vậy em ở đây tiêu thêm tiền, anh không có ý kiến gì chứ?"
Lục Minh Thừa: "Không."
Khương Thu Nghi hơi nhướng nhẹ mi, nơi khóe mắt cong cong, đuôi lông mày nhếch lên, tất cả đều là vui sướng: "Hì."
Sau khi nhận được lời của Lục Minh Thừa, Khương Thu Nghi mang anh đi thẳng đến chỗ cửa hàng hàng hiệu.
Giữa trưa lúc nói chuyện cùng Thịnh Thanh Nghê, cô ấy có đề cập tới một số mẫu váy trong bộ sưu tập thu đông năm nay của thương hiệu này, chúng có yếu tố phong cách Trung Quốc, cô ấy vẫn muốn mua về nghiên cứu, chỉ là quá đắt.
Có cây ATM biết đi là Lục Minh Thừa bên cạnh, Khương Thu Nghi chẳng cần quan tâm đắt hay thế nào.
Khi hai người vừa đến, trong tiệm đã có khoảng hai ba vị khách.
Nhìn thấy quản lý đi theo bên cạnh bọn họ, chị nhân viên cửa hàng sợ hãi tiến lên: "Quản lý, có chuyện gì không?"
Quản lý quảng trường phất tay, ngược lại hỏi Khương Thu Nghi: "Thưa cô, có cần chúng tôi giới thiệu không?"
"Không cần." Khương Thu Nghi ung dung đi đến khu vực đắt nhất.
Quản lý đã hiểu, nhìn về phía nhân viên cửa hàng: "Mấy người cứ làm việc của mình đi."
Quản lý không có nói thẳng thân phận của Lục Minh Thừa, cho nên trong lòng của chị nhân viên ít nhiều cũng có chút nghi hoặc. Tuy nhiên chị hiểu, với thân phận của mình, tốt nhất không nên nhiều chuyện.
Khương Thu Nghi vừa đi qua bên kia, liền tìm được chiếc váy mà mình mong muốn.
Ánh mắt cô phát sáng, quay đầu nhìn lại người đàn ông đi tới bên cạnh: "Đẹp không?"
Lục Minh Thừa nhìn lên, "ừ" một tiếng.
Khương Thu Nghi: "..."
Cô im lặng rồi lại im lặng, cũng không chờ mong Lục Minh Thừa có thể nói ra lời tán dương đẹp đẽ gì.
Cô quay đầu, nhìn về phía nhân viên đứng một bên: "Gói mấy bộ này lại giúp tôi."
Nhân viên: "Hả?"
Nhân viên trố mắt, cô ấy chưa từng gặp người nào mua đồ sảng khoái như vậy.
Nhân viên nghĩ, do dự thấp giọng hỏi: "Cô không thử váy trước sao?"
Khương Thu Nghi mỉm cười, nhìn về phía Lục Minh Thừa: "Anh có thời gian chờ em thử xong không?"
"..." Lục Minh Thừa hơi ngừng, nhìn cô một hồi rồi bình tĩnh mà nói: "Muốn thử thì cứ thử."
Nghe vậy, khóe môi Khương Thu Nghi cong nhẹ lên một độ cong: "Ok, vậy em sẽ đi thử từng bộ một."
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Lục Minh Thừa như trật một cái, bỗng nhiên anh có một loại dự cảm không được tốt lắm.
---
Không quá năm phút sau, Lục Minh Thừa liền hối hận.
Anh vốn cho là, con gái thử quần áo nhiều nhất chỉ ướm thử xem số đo có thích hợp hay không mà thôi. Sự thật chứng minh, cái anh nghĩ với cái thực tế không hề đơn giản như vậy.
Lúc này, Khương Thu Nghi thay một chiếc váy cúp ngực màu tím, trước ngực chính là vải ren màu tím mỏng mỏng. Trên chiếc vải ren đính những viên hột xoàn nhỏ tròn, tỏa sáng lấp lánh.
Làn váy không lớn nhưng cũng không nhỏ.
Khương Thu Nghi nhìn gương hồi lâu, quay đầu hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"
Lục Minh Thừa hơi ngừng, ánh mắt đảo từ trên xuống hết một vòng, sau đó dừng lại ở đôi vai trần, lộ ra cánh xương quai xanh hoàn hảo của cô.
Làn da Khương Thu Nghi trắng ngần, tinh tế mà tỉ mỉ. Dưới bộ váy tím đậm cùng ngọn đèn vàng chói mắt, chúng như tấm màn phong cảnh, càng làm nổi bật vẻ ngoài *băng cơ ngọc cốt, mỹ lệ pha chút đâu đó là sự ôn nhu không nói nên lời.
*băng cơ ngọc cốt: da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp
Lục Minh Thừa thu hồi tầm mắt, nhạt tiếng nói: "Cũng không tệ lắm."
Khương Thu Nghi nghe xong, lẩm bẩm: "Nói vậy thì chính là không đẹp lắm."
Cô nhìn thân ảnh bản thân trong gương, soi soi ngẫm nghĩ, quay đầu nhìn phía nhân viên: "Ở đai eo này có phối hợp được với thắt lưng nhỏ không?"
"Có." Nhân viên nhẹ giọng nói: "Là dây lưng kim cương cỡ nhỏ, tôi lấy cho cô xem."
Sau khi phối hợp thêm chiếc dây lưng nhỏ, lúc này Khương Thu Nghi mới miễn cưỡng vừa lòng.
Chẳng qua, thử xong một cái, lại phát sinh thêm vài cái nữa.
Lục Minh Thừa cúi đầu nhìn thời gian, phát hiện Khương Thu Nghi chỉ việc thử váy đã mất gần hết 1 giờ.
Chọn đồ, thử xong, thanh toán, gói hàng rời đi thì cũng đã qua 5 tiếng.
Lục Minh Thừa phải trở về công ty xử lý việc gấp.
Khương Thu Nghi không có ý định đi qua cùng anh. Cô mua sắm cả một buổi chiều, cũng có chút mệt mỏi.
Cô quét mắt, chỉ vào quán spa cách đó không xa, nói: "Em đi mát-xa."
Lục Minh Thừa nhìn theo hướng chỉ tay của cô, gật đầu nói: "Khoảng sáu giờ là anh có thể tan làm."
"Biết," Khương Thu Nghi trả lời: "Sẽ không lâu lắm đâu."
Sau khi cùng Lục Minh Thừa tách ra, Khương Thu Nghi đi vào spa mát-xa, tạm thời thả lỏng bắp chân nhức mỏi nãy giờ.
Kết thúc thì cũng vừa vặn Lục Minh Thừa xong việc.
---
Trên đường đi đến nhà chính của nhà họ Lục, hai vợ chồng vẫn không mở miệng nói chuyện.
Đây là trạng thái bình thường của bọn họ, ít có giao lưu.
Khương Thu Nghi quay đầu nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhà chính nhà họ Lục ở lưng chừng núi, ra vào cực kì bất tiện.
Những nơi thế này không khí tươi mát, phong cảnh tuyệt đẹp, rất thích hợp để sống và tịnh dưỡng.
Xe chạy vào sân, Khương Thu Nghi nâng mắt, nhìn thấy những căn nhà trước mặt.
Người nhà họ Lục theo kiểu truyền thống, nhưng nhà cửa lại thiên về hiện đại nhiều hơn. Trong sân rất rộng, rất lớn, bên cạnh còn có những tòa nhà con rải rác đan xen, là của người hầu ở, cũng có của họ hàng của Lục Minh Thừa ở chỗ này.
Mảnh sân trong nhà được bao quanh bởi núi non xanh ngát, cổ thụ che trời, dòng suối uốn lượn. Đường đi cong cong, khiến cho người ta phảng phất như được đi vào cõi mộng.
Thời điểm lần đầu Khương Thu Nghi đến, cô cũng có cảm giác như kiểu 'nhà quê lên tỉnh' vậy. Khẩn trương, há hốc mồm, lo lắng chồng chất bất an, thần kinh đều căng chặt.
Khi hai người xuống xe, người hầu đã ra đón.
"Cậu chủ đã về."
Hai người vào nhà, Chân Bình đang ngồi trong phòng khách.
Nghe được âm thanh, bà quay đầu lại, ý cười dịu dàng nói: "Có mệt không con?"
Lục Minh Thừa: "Không mệt."
Chân Bình nhìn anh một cái, nhăn mi nói: "Lúc trước đi công tác, gầy đi trông thấy rồi."
Lục Minh Thừa không quá phản ứng với sự thân cận này của Chân Bình, anh nhìn một vòng, nhạt tiếng hỏi: "Ba con đâu?"
"Ở thư phòng trên lầu." Chân Bình nói: "Đang đợi con."
Lục Minh Thừa gật đầu: "Con lên gặp ba."
Chân Bình: "Đừng nói chuyện lâu quá, sắp đến giờ cơm rồi."
"Vâng."
Nhìn bóng Lục Minh Thừa rời khỏi phòng khách, Chân Bình mới quay đầu nhìn về phía Khương Thu Nghi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!