Lục Minh Thừa: "Ừ."
Cúp điện thoại, Khương Thu Nghi lôi kéo Lê Diệu rời giường, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi xuống phòng ăn ở lầu 3.
Vị luật sư mà Lục Minh Thừa sắp xếp cho cô là một luật sư có tiếng ở trong tập đoàn Lục, Nghiêm Húc.
Lúc hai người vừa đến, Nghiêm Húc lập tức đứng lên: "Thưa cô.", nói rồi anh ta nhìn về Lê Diệu ở một bên: "Cô Hoắc."
Khương Thu Nghi gật đầu, chỉ tay: "Luật sư Nghiêm ngồi đi."
Nghiêm Húc ngồi xuống.
Khương Thu Nghi cũng không nề hà, hỏi thẳng ý kiến của Nghiêm Húc về việc đầu tư thương hiệu thời trang.
Tối qua cô đã hỏi qua người sáng lập thương hiệu, họ có thể nhận đầu tư từ phía bọn cô. Nhưng song song với đó, cũng còn không ít vấn đề.
Nghe cô nói xong, Nghiêm Húc hơi giật mình. Anh ta có chút kinh ngạc, không ngờ là Khương Thu Nghi sẽ đầu tư vào hạng mục này.
"Tại sao từ nhiên cô lại muốn đầu tư?"
"Khương Thu Nghi "à" một tiếng, cười cười: "Ở nhà rảnh rỗi nhàm chán, tôi muốn kiếm chút chuyện để làm."
Nghiêm Húc gật đầu, suy nghĩ rồi nói: "Vấn đề này có thể phải cần quản lý phân tích. Cô có vội không?"
Khương Thu Nghi nghĩ một hồi rồi đáp: "Không vội, nhưng càng sớm càng tốt."
Nghiêm Húc gật đầu: "Cô yên tâm, sau khi nhờ người quản lý phân tích, tôi sẽ đưa ra điều khoản hợp đồng có lợi hết mức cho cô."
Khương Thu Nghi cười cười: "Không cần, hợp đồng là do bên đó đưa ra, đến lúc đó nhờ luật sư Nghiêm xem giúp tôi một chút."
"Vâng."
Sau một hồi hỏi và thảo luận về các nhu cầu và phương diện, Nghiêm Húc liền rời khỏi khách sạn.
Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu đi ăn sáng, sau đó đến chỗ thương hiệu.
Tối qua họ đã lên lịch hẹn gặp mặt, hôm nay sẽ đi ăn cơm cùng nhau, có thể dễ dàng trao đổi.
---
Nhãn hiệu này tên là Nghê Cẩm, người sáng lập tên là Thịnh Thanh Nghê, là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp và thành thục.
Tối qua cô chỉ vội vàng chào hỏi, lại không có nhìn kỹ cô ấy. Lúc này gặp lại, Khương Thu Nghi phát hiện Thịnh Thanh Nghê nhìn trông cực kì có hương vị.
Thấy được hai cô, Thịnh Thanh Nghê cười cười, nói: "Đến rồi."
Khương Thu Nghi mỉm cười: "Cô chờ lâu chưa?"
"Không có." Thịnh Thanh Nghê nhìn thời gian: "Tôi cũng mới vừa đến."
Ba người ngồi xuống, Thịnh Thanh Nghê vươn tay với Khương Thu Nghi, mở lời nói: "Cảm ơn cô Khương."
Khương Thu Nghi nhướng mày: "Cảm ơn tôi cái gì cơ?"
Cô nghiêm túc nói tiếp: "Tôi mua những bộ váy đó, xác thực là vì nó thật xinh đẹp."
"Không phải." Thịnh Thanh Nghê nói: "Mua váy chỉ là một phần nguyên nhân, tôi rất cảm ơn cô đã tuyên truyền giúp cho tôi."
Cô ấy tiếp tục nói: "Tối qua sau khi cô đăng bài thương hiệu của tôi lên trên wechat và weibo, đêm qua đến giờ, doanh số tiêu thụ tại các cửa hàng trực tuyến và cửa hàng chính thức đã tăng lên rất nhiều."
Nghê Cẩm không tính nhắm vào thị trường may mặc đại chúng, tuy cũng có mấy bộ chỉ vài trăm đồng, nhưng phần lớn đều trên mấy ngàn, thậm chí mấy vạn.
Mấy trăm lượt mua cũng không tệ, nhưng lượng tiêu thụ từ ngàn đến vạn vẫn còn tương đối bình thường.
Bởi vì hôm qua Khương Thu Nghi và Lê Diệu đều đăng video buổi biểu diễn lên cả wechat lẫn weibo, cho nên số lượng tiêu thụ trang phục có giá trên vạn cũng tăng vù vù.
Nói rồi, Thịnh Thanh Nghê cũng nhìn về phía Lê Diệu: "Cũng cảm ơn cô Lê."
Lê Diệu: "Tiện tay mà thôi."
Lê Diệu tủm tỉm cười nói: "Huống chi chúng tôi cũng có ý đồ sẵn với nhãn hiệu này của cô rồi."
Thịnh Thanh Nghê cười khẽ, ôn hòa mà nói: "Hoan nghênh."
"Thật ra gần đây tôi cũng đang muốn tìm nhà đầu tư, làm ra show diễn lần này, mục đích chính cũng chỉ là để thu hút các nhà đầu tư."
Nhãn hiệu thời trang trong nước đa số đều không dễ làm. Đặc biệt là theo phong cách Trung Quốc xa hoa, thanh lịch lại càng khó làm hơn nữa.
Đa số mọi người mà mua đồ hiệu, đều ưu tiên chọn thương hiệu cao cấp của nước ngoài.
Điều này là bình thường. Nhưng Thịnh Thanh Nghê vẫn muốn thử xem, tuyên truyền trang phục mang phong cách đặc sắc của cả quốc gia. Cũng bởi vì lí do đó mà từ khi còn học đại học, Thịnh Thanh Nghê đã tâm huyết lập ra Nghê Cẩm, đến bây giờ đã là 5 năm rồi.
Khương Thu Nghi hiểu ra.
Thật ra các cô cũng như vậy, đều thích hàng hiệu xa xỉ. Cô cũng phải thừa nhận, trước mắt mà nói, các thương hiệu hàng hiệu sang trọng đắt giá, quả thật nước ngoài đang dẫn đầu rất tốt.
Ba người vừa mới gặp nhau, qua một bữa trưa, từ lạ thành quen.
Sau khi hiểu được tình trạng khó khăn hiện tại của Nghê Cẩm, Khương Thu Nghi tò mò mà hỏi: "Cô nói mặt tiền của các cửa hàng cho thuê mặt bằng cũng có vấn đề?"
Thịnh Thanh Nghê gật đầu, cười khổ0: "Đúng vậy, tiền thuê không hề rẻ, có mấy cửa hàng đang định đóng cửa."
"Chúng ở đâu?" Khương Thu Nghi ngượng ngùng nói: "Tôi không rõ lắm..."
Thịnh Thanh Nghê không gạt, nói thẳng: "Quảng trường Minh Huệ, Tấn An..."
Cô ấy nói ra vài nơi.
Khương Thu Nghi trố mắt, gật gật đầu: "Nói chung, tiền thuê một tháng là bao nhiêu?"
Thịnh Thanh Nghê cười cười: "Hơn mấy trăm vạn, diện tích của cửa hàng của chúng tôi cũng không quá lớn."
Khương Thu Nghi tính toán trong lòng một chút, ngẫm nghĩ rồi nói: "Chỗ đó đúng là không hề rẻ thật."
Cô yên lặng một hồi, trầm giọng mà hỏi: "Cô có định đổi cửa hàng mình sang một chỗ khác hay không?"
Thịnh Thanh Nghê: "Chỗ bình thường không hợp, giá lại càng cao."
Khương Thu Nghi nhớ lại một chút, thấp giọng mà hỏi: "Quảng trường Minh Vũ thì sao? Có nghĩ tới không?"
Thịnh Thanh Nghê bật cười: "Không dám nghĩ."
"Tiền thuê mặt bằng ở quảng trường Minh Vũ tôi đã tìm hiểu qua, 1 mét vuông chỗ đấy gần 3000 NDT."
*3000 NDT: 10.800.630,62 Việt Nam đồng
Nhưng quảng trường Minh Vũ chính là quàng trường lớn nhất ở Ninh Thành này, các nhãn hiệu nổi tiếng, xã xỉ đều quy tụ đầy đủ về đây. Và hầu hết những người đến khu trung tâm này đều là những kẻ có tiền.
Nghe vậy, Khương Thu Nghi nhướng nhướng mi: "Chỉ cần cô nói có muốn hay không, cái khác đều không quan tâm."
Thịnh Thanh Nghê kinh ngạc nhìn cô: "Cô có cách?"
Khương Thu Nghi nháy mắt mấy cái với Thịnh Thanh Nghê, cười nói: "Tôi sẽ thử xem sao, rồi nhất định sẽ nói lại với cô."
Cô nhớ không lầm thì quảng trường Minh Vũ là sản nghiệp của Lục Minh Thừa.
Cả khu trung tâm này chính là món quà sinh nhật mà bố chồng cô tặng cho anh. Bây giờ thuộc quyền sở hữu của riêng anh.
---
Sau khi thỏa thuận xong xuôi với Thịnh Thanh Nghê, Khương Thu Nghi và Lê Diệu đi thẳng đến quảng trường Minh Vũ.
Cô định đi dạo, tiện thể thăm dò tình hình xung quanh một chút.
Khi Khương Thu Nghi đến đây, thì Lục Minh Thừa cũng vừa vặn ở đây thanh tra cửa tiệm.
Sản nghiệp dưới tướng tập đoàn Lục có không ít trung tâm thương mại, nhà cao tầng lẫn khách sạn, tuy nhiên không phải cái nào Lục Minh Thừa cũng có thời gian để thường xuyên đi đến.
Anh đến Minh Vũ tương đối nhiều, hoàn toàn do nơi này ở sát ngay bên trụ sở tập đoàn Lục, rất gần, vả lại khu trung tâm này cũng tương đối quan trọng.
Hai vợ chồng ngẫu nhiên gặp gỡ.
Khương Thu Nghi nhìn qua, sau lưng Lục Minh Thừa có vài người trợ lý đi theo, còn có cả vệ sĩ cùng quản lý của quảng trường.
Nhìn thấy cô, Lục Minh Thừa ngừng bước.
"Sao em lại đến đây?"
Khương Thu Nghi "à" lên một tiếng, chỉ tay nói: "Đi dạo phố, Diệu Diệu đi toilet, em ở đây đợi cô ấy."
Lục Minh Thừa gật đầu, hơi nhìn xuống cô, thấp giọng hỏi: "Ba giờ rồi, lát nữa cùng đi về nhà?"
Khương Thu Nghi sửng sốt hỏi: "Về nhà chính?"
Lục Minh Thừa gật đầu.
Khương Thu Nghi im lặng, hoài nghi mà nói: "Không phải sáu giờ anh mới tan làm sao?"
Lục Minh Thừa nhướng mi, giọng nói hết sức bình tĩnh, hỏi: "Em đi dạo phố không đến ba tiếng?"
"..."
Khương Thu Nghi trừng mắt nhìn, có ý nói: "Em mà đi dạo suốt ba tiếng, tấm phiếu chi tiêu về tay của anh chắc chắn phải lật vài lần mới hết."
Nghe vậy, Lục Minh Thừa chỉ "ừ.", nói: "Thích mua gì thì cứ mua, nhà họ Lục không thiếu tiền cho em."
Anh suy nghĩ, bổ sung tiếp: "Không muốn đi dạo nữa cứ đi thẳng đến phòng làm việc của anh."
Khương Thu Nghi đang muốn nói chuyện, Lê Diệu từ toilet đi ra, nhìn thấy Lục Minh Thừa thì hơi ngẩn người, sau khi chào hỏi với anh, Lê Diệu mới lôi kéo Khương Thu Nghi nói thầm: "Thu Nghi, Hoắc Tầm bị sốt mất rồi, tớ phải về nhà xem coi thế nào."
Khương Thu Nghi hơi bất ngờ: "Vậy cậu mau đi nhanh lên, để người lái xe đưa cậu đi."
"Được."
Sau khi Lê Diệu rời đi, hai vợ chồng lại mắt chạm mắt.
Lục Minh Thừa nhìn cô, nhạt tiếng hỏi: "Hoắc Tầm phát sốt?"
Khương Thu Nghi gật đầu.
Lục Minh Thừa cười nhẹ, một tay đút túi nói: "Đi thôi."
"...?"
"Đi đâu?"
Lục Minh Thừa ngừng lại, nghĩ tới lời nói của Hoắc Tầm hôm bữa, anh nhìn chằm chằm cô, nói: "Đi dạo với em."
Khương Thu Nghi: "..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!