"Tổng giám đốc Lục."
Từ Uyển Bạch nhìn bộ dáng thất thần của anh, nhẹ giọng gọi.
Lục Minh Thừa nhanh chóng hồi thần, tắt màn hình điện thoại, quay đầu nhìn về phía cô gái đứng bên cạnh.
Hôm nay Từ Uyển Bạch vẫn ăn mặc xinh đẹp như cũ. Vừa vặn là cuối thu, Từ Uyển Bạch phối cho mình một bộ vest trắng nhỏ nhỏ, bên trong là bộ váy bó trễ vai, nhìn qua vừa thông minh vừa gợi cảm.
Áo khoác ngoài mở rộng, lộ chiếc cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tiêu chuẩn.
Đôi diện với ánh nhìn của Lục Minh Thừa, Từ Uyển Bạch không có bất kỳ né tránh, cứ mỉm cười nhìn anh như vậy.
Lục Minh Thừa ngừng lại, ánh mắt từ từ xẹt qua khuôn mặt cô ta, nói với giọng hờ hững: "Cô tìm trợ lý hẹn thời gian."
Nghe vậy, Từ Uyển Bạch trố mắt một lát, phút chốc cười một tiếng: "Được, quấy rầy anh rồi."
Lục Minh Thừa "ừ" một tiếng, lập tức trở về phòng bao, không nán lại quá lâu.
Nhìn người đàn ông biến mất ở chỗ rẽ, Từ Uyển Bạch mới thu hồi ánh mắt của mình.
Bước chân cô ta hơi ngừng, đi về phía toilet.
Ngồi ở trên bồn cầu, Từ Uyển Bạch nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Từ Uyển Bạch nhíu mày, có chút khó hiểu.
Vì sao thái độ của Lục Minh Thừa đối với cô ta, không có thân thiện như trong tiểu thuyết đã viết. Mà cô vợ kia của anh, hình như không hề yếu đuối giống như những gì cô ta hiểu.
[ Tiểu A, cậu chắc chắn Lục Minh Thừa và tôi chính là nhân vật chính chứ? ]
Từ Uyển Bạch hỏi một hệ thống đã âm thầm tồn tại từ rất lâu trước đây ở trong não cô ta.
Hơn hai năm trước, Từ Uyển Bạch không phải là Từ Uyển Bạch như bây giờ.
Cô ta chỉ là một sinh viên sắp tốt nghiệp, năng lực cũng chẳng có gì gọi là xuất chúng.
Một ngày nọ khi cô ta tỉnh lại, bên tai đột nhiên xuất hiện một âm thanh xa lạ. Âm thanh kia nói cho cô ta biết, nó chính là hệ thống của riêng của cô ta, và có thể trợ giúp cô ta trở thành người đứng trên đình tháp vàng ở thế giới này.
Bất luận là sự nghiệp hay cuộc sống, hoặc là tình cảm, chỉ cần cô ta dựa theo lời của hệ thống Tiểu A mà hành động thì chắc chắn sẽ thành công.
Sự thật chứng minh, Tiểu A không có lừa Từ Uyển Bạch.
Lúc đi phòng vấn đầu quân cho Quảng Điện, lý lịch của Từ Uyển Bạch đều không đủ xuất sắc, về mọi mặt. Nhưng ngày hôm đó, Tiểu A yêu cầu cô ta đi hướng cầu thang, vừa vặn ở cửa cầu thang, Từ Uyển Bạch gặp được tổng thanh tra của Quang Điện bị tuột huyết áp. Mà trùng hợp, trong túi cô ta có mang theo một bịch đường.
Trong cuộc phỏng vấn, tổng thanh tra đó lại xuất hiện với tư cách là người phỏng vấn chính.
Từ Uyển Bạch trả lời câu hỏi cũng không mắc phải sai lầm nào, cứ như vậy, cô ta thuận lợi tiến vào Quảng Điện.
Từ đó, cô ta dựa vào hệ thống giúp đỡ, lấy được mấy hạng mục không tệ. Bởi vậy cho nên địa vị của Từ Uyển Bạch ở Quang Điện ngày càng cao, hạng mục thu về tay cũng ngày càng nhiều.
Khoảng thời gian trước, Tiểu A nói cho cô ta biết, sở dĩ nó giúp cô ta là vì Từ Uyển Bạch chính là nữ chính được chỉ định trong thế giới này.
Nhưng vì hệ thống đã từng xuất hiện quá nhiều trục trặc, cho nên cuộc sống trước đây của cô ta mới không suôn sẻ như vậy.
Nhưng mà bây giờ thì tốt hơn rồi, chỉ cần cô ta dựa theo quỹ đạo phát triển của tiểu thuyết thì cuối cùng cô ta cũng sẽ được như ý nguyện.
Sau khi đọc hết tiểu thuyết mà hệ thống cho cô ta xem, Từ Uyển Bạch trở thành nhà thiết kế chính cho hạng mục du lịch của tập đoàn họ Lục, cũng thuận lợi đụng Lục Minh Thừa ở sân bay.
Đêm nay, là lần thứ hai bọn họ gặp mặt.
Nhưng Từ Uyển bạch vẫn cảm thấy, Lục Minh Thừa không có ấn tượng với mình như trong tiểu thuyết đã viết.
Tiểu A: [ Đương nhiên, trừ anh ta ra, cô cảm thấy trên thế giới này còn ai có thể trở thành nam chính được nữa? ]
Từ Uyển Bạch suy nghĩ, cảm thấy cũng hợp lí.
Cô ta nhìu mày: [ Nhưng mà thái độ của anh ấy với tôi rất lạnh lùng. ]
Tiểu A: [ Hai người mới chỉ gặp nhau lần hai, sau này chung đụng nhau nhiều, anh ta tự nhiên sẽ có thay đổi với cô. ]
Từ Uyển Bạch ngẫm nghĩ một hồi, thấy cũng phải. Nếu lấy dáng vẻ hiện tại của cô ta, cô ta không tin sẽ không bắt được Lục Minh Thừa.
Bỗng dưng, Từ Uyển Bạch nghĩ đến một điểm quan trọng: [ Tôi gặp được Khương Thu Nghi ở khách sạn suối nước nóng, chuyện này có phải là trường hợp đột phát không? ]
Cô ta đọc trong tiểu thuyết, không có chi tiết hai người vô tình gặp được.
Tiểu A: [ Sự việc của Khương Thu Nghi, bên này tôi cũng không rõ lắm, có thể là vì nguyên nhân hư hỏng đợt trước mà bỏ sót rất nhiều thông tin. ]
Từ Uyển Bạch trầm mặc.
Tiểu A: [ Cô yên tâm, Khương Thu Nghi cũng sẽ không mang lại bao nhiêu sóng to gió lớn cho cô. Cô cứ dựa theo lời tôi nói mà làm, cô sẽ có thể trở thành vợ Lục Minh Thừa, cô Lục người người công nhận. ]
Nghe vậy, Từ Uyển Bạch mỉm cười: [ Đương nhiên. ]
Nếu như mà nói ban đầu cô ta tiếp cận Lục Minh Thừa chỉ vì nghe theo hệ thống. Thì sau khi chạm mặt nhau, Từ Uyển Bạch đã không thể tự kiềm chế rung động với người đàn ông này.
Đối với anh, Từ Uyển Bạch bắt buộc phải thắng.
---
Khương Thu Nghi cũng không có biết mấy chuyện hỗn loạn này. Hiện tại mục tiêu của cô làm, làm cho bản thân vui vẻ hết mức.
Sau khi nói lời chào với Lục Minh Thừa, Khương Thu Nghi mặc kệ anh có bằng lòng hay không, trực tiếp tắt điện thoại.
Lê Diệu nhìn hành động của cô, nhịn không được cười một tiếng: "Tổng giám đốc Lục nói sao?"
Khương Thu Nghi: "Không biết nữa."
Nói sao cô cũng không để ý.
Cô dựa vào sô pha, quay đầu nhìn cảnh đẹp bên ngoài: "Trước đây tớ chưa từng biết, thì ra buổi tối nhìn từ nơi này, cảnh đêm lại đẹp đến như vậy."
Bên ngoài cửa sổ, đèn đuốc sáng trưng, giống như ánh đèn huỳnh quang, rực rỡ sáng ngời.
Ánh sáng phản chiếu lên trên mặt hồ lung linh lấp lánh, như thể những viên kim cương đang tinh nghịch trôi nổi trên dòng nước một cách thật nhẹ nhàng.
Bầu trời đêm tối chứng đựng vài ba ngôi sao, chúng tỏa sáng lấp lánh.
Lê Diệu nhìn cô một chút, cười nói: "Hối hận chưa, trước đó không chịu theo tớ ra ngoài chơi."
"Hối hận." Khương Thu Nghi cười nói: "Sau này nhất định tớ sẽ đi chơi thường xuyên hơn."
Lê Diệu bật cười, không nhịn được nói: "Cậu thay đổi quá lớn, tớ có chút không phản ứng kịp thật mà."
Nghe vậy, Khương Thu Nghi nhướng nhương đôi mi: "Vậy cậu tập thích ứng nhanh một chút."
"Được thôi."
Hai người ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất, ngắm nhìn cảnh đêm, thưởng thức rượu nhẹ, trò chuyện vui đùa. Sinh hoạt tùy tiện, xa hoa, lãng phí.
Chuyện trò một hồi, hai người bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
---
Ngày hôm sau, Khương Thu Nghi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.