Cô ấy đến gần, trước mặt mọi người cầm lấy mặt dây ngọc bích trên cổ Khương Thu Nghi lên xem, buông lời bình: "Quả thật là sợi dây đó, không hổ là mặt hàng quý hiếm, màu sắc cùng độ tinh khiết rất cao. Ánh mắt của Tổng Giám đốc Lục thật tốt."
Khương Thu Nghi cười một tiếng.
"Được rồi." Cô không muốn phí thời gian cho chuyện này nữa: "Qua bên kia ngồi thôi."
Lê Diệu gật đầu.
Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu tìm một dãy ghế bên cạnh cửa sổ ngồi xuống. Tầm nhìn chỗ này rất đẹp, vừa vặn có thể nhìn thấy toàn bộ sân khấu biểu diễn ở đại sảnh tầng một.
Hai người vừa đi, mấy cô gái đang còn ngạc nghiên nghi ngờ nãy giờ lập tức xúm lại, nhỏ giọng thầm thì.
"Dây chuyền của Khương Thu Nghi thực sự là sợi tổng giám đốc Lục đấu giá hôm đó?"
"Lê Diệu nói phải, cô dám chất vấn Lê Diệu sao?"
"Tổng Giám đốc Lục đối xử tốt với Khương Thu Nghi như vây à? Không phải nói cuộc sống của cô ấy ở nhà họ Lục ngay cả người hầu cũng không bằng cơ mà?"
"Có thể Lê Diệu chỉ là phối hợp diễn kịch với lại cô ta mà thôi. Gạt chúng ta, muốn khiến chúng ta nhìn cô ta bằng cặp mắt khác xưa."
"Có đạo lý, cô ta thật vất vả mới được ra ngoài một chuyến, dù sao cũng muốn để lại cảm giác tổn tại trong giới với chị em mình một chút."
"..."
---
Tôn Tích vừa mới đến, liền nghe được tiếng bọn cô thảo luận.
Tôn Tích khẽ đảo mắt, tìm kiếm thân ảnh Khương Thu Nghi ở quanh đây. Khi thấy được người, cô ta dừng một chút, siết cổ họng, hét lên một tiếng: "Chị dâu!"
Nghe được giọng nói, Khương Thu Nghi mờ mịt quay đầu nhìn cô ta.
"Hả?"
Tôn Tích dậm chân bước nhanh về phía Khương Thu Nghi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, vừa đi vừa cáu giận nói: "Tối nay chị không có xem điện thoại có đúng không?"
Khương Thu Nghi đang muốn hỏi có chuyện gì không thì Tôn Tích đã nhanh cất lời: "Hôm bữa mua xe em chở chị về chị đã hứa em cái gì, chị quên rồi sao?"
"?" Khương Thu Nghi còn đang bối rối, chưa phản ứng kịp, Tôn Tích liền nói tiếp: "Ở trong xe đã nói."
Tôn Tích nhỏ giọng lẩm bẩm: "Buổi tối không phải chúng ta sẽ đi đến tiệm châu báu họ Phạn sao? Chị giúp em gọi cho quản lý hỏi thử một chút?"
"..." Khương Thu Nghi nhìn lên Tôn Tích còn đang hùng hùng hổ hổ chớp mắt nhìn mình, đột nhiên phản ứng kịp.
Cô dừng một chút, mặt không đổi sắc nói: "Ngày mai chị hỏi cho em, bây giờ họ cùng cần phải nghỉ ngơi rồi."
Tôn Tích: "Vậy ok."
Cô ta bĩu môi, không cam lòng nói tiếp: "Chị không gọi điện thoại cho quản lý thật à. Khẳng định là chị chỉ cần gọi cho họ nói muốn đặt trang sức trị giá mấy chục triệu, coi như là đêm hôm khuya khoắt họ cũng sẽ vui vẻ phục vụ cho chị cho xem."
Khương Thu Nghi: "Vậy để chị nhắn wechat hỏi một chút."
"Ok."
Nghe hai người nói chuyện xong, mọi người líu lưỡi.
Mấy cô gái lắm mồm nhiều chuyện mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau một hồi, có người hỏi: "Thu Nghi mua xe hả? Mua xe hiệu gì đấy? Tôi đây cũng đang tính toán mua một con xe, cho tôi tham khảo một chút."
Khương Thu Nghi còn chưa kịp nói, Tôn Tích đã nhanh nhảu đáp lời "Chị dâu tôi mua hai chiếc, một chiếc Bugatti, một chiếc Phantom, cô định mua chiếc nào?"
"..."
Tôn Tích khác Khương Thu Nghi, cô nàng đã từng tham gia rất nhiều tụ hội ăn chơi kiểu này, nên quá rõ ràng cái kiểu nhìn người khinh khỉnh của đám người ở đây.
Tuy rằng cô nàng không phải rất thích Khương Thu Nghi, nhưng người của nhà họ Lục, chỉ nhà họ Lục mới có thể bắt nạt, còn người ngoài cũng đừng mơ tưởng.
Lại nói, coi như xuất thân của Khương Thu Nghi không có bối cảnh cao sang, nhưng hiện tại cô chính là vợ của Lục Minh Thừa, muốn hay không cũng phải gọi một tiếng cô Lục.
Là chị dâu của Tôn Tích, cô nàng không thể cho phép một đám không có việc gì cũng chẳng quan hệ gì với tập đoàn nhà họ Lục đến gây khó dễ cho cô.
Người rảnh rỗi thích gây chuyện thị phi.
Bọn tiểu thư, công tử này ngoại trừ mỗi ngày ăn chơi lêu lổng, ăn ăn mua mua đi dạo thì cũng tám chuyện bát quái trong giới thượng lưu.
Bởi vì có Tôn Tích ầm ĩ như vậy, thái độ của không ít người ở đây đối với Khương Thu Nghi đã tạm thời có chuyển biến.
Từ xa cách bắt đầu lại gần nói chuyện uống rượu một phen, còn khen cô từ đầu đến chân một lần không ngớt.
---
Ứng phó xong, Khương Thu Nghi nhìn về phía cô gái đang ngồi bên cạnh, cười nói: "Cảm ơn."
Tôn Tích liếc cô một cái, nhấp một ngụm rượu rồi nói: "Không phải lúc chị bắt nạt em thì hay lắm sao, bây giờ lại để người khác bắt nạt."
Nghe vậy, Khương Thu Nghi nhướng mi: "Chị bắt nạt em hồi nào?"
Cô chậm rãi nói tiếp: "Không phải chị đã tặng em dây chuyền rồi sao?"
Tôn Tích: "..." Cô ta lập tức câm miệng.
Yên lặng một hồi, Tôn tích hừ nhẹ, lại nhỏ giọng than thở: "Lần sau bọn họ mà còn coi thường chị, đem anh em ra hù chết họ chơi."
Khương Thu Nghi bật cười.
Cô sao có thể đem Lục Minh Thừa ra chắn cơ chứ, nghĩ đến một năm sau anh sẽ để cô tay không rời khỏi nhà họ Lục, Khương Thu Nghi lại hận không thể lập tức tiêu hết của anh mấy trăm vạn.
Cô suy nghĩ một chút, tách khỏi Tôn Tích, đi sang đẩy đẩy cánh tay của Lê Diệu.
"Sao vậy?"
Lê Diệu vừa rồi không có tham gia náo nhiệt, cô ấy ngồi một mình một góc vui vẻ xem video.
Dạo gần đây Lê Diệu đang thần tượng một streamer idol, mỗi ngày đúng 8 giờ sẽ phát sóng.
Khương Thu Nghi ghé vào bên cạnh nhìn, hỏi: "Ai đây?"
Lê Diệu: "Thần tượng của tớ, Milk."
Cô liếc nhìn khuôn mặt trắng như con gái của cậu trai trong video, gật đầu nói: "Ồ."
Lê Diệu cười, ấn tay tặng cậu ta năm mươi tên lửa siêu cấp. Đưa xong, sau khi nhìn thấy một loạt comment '*thổ hào lại xuất hiện rồi', Lê Diệu mới hài lòng thu tay lại.
*thổ hào: những người giàu có
"Vừa nãy cậu định nói gì với tớ?"
Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm Lê Diệu một lúc, nghĩ rồi hỏi: "Cậu có cách nào để kiếm tiền không?"
Lê Diệu: "?"
Lê Diệu sửng sốt, không thể tin nhìn cô: "Cậu hỏi tớ?"
Khương Thu Nghi: "Ừ."
Lê Diệu im lặng một lúc, sau đó trầm giọng hỏi: "Cậu muốn tiêu tiền hay kiếm tiền? Cái này là phải làm rõ trước tiên."
"...?"
Lần này đổi lại là Khương Thu Nghi phát ngốc. Cô ngẫm nghĩ một hồi sau đó thấp giọng nói: "Tiêu tiền có thể rủ tớ, nhưng tớ cũng muốn kiếm tiền."
"Tại sao?"
"Tớ có chút tiền riêng, muốn đi đầu tư." Khương Thu Nghi không gạt cô ấy, thẳng thắn nói thật: "Tớ muốn tự kiếm tiền thuộc về bản thân."
Hai ngày nay, Khương Thu Nghi đã nghiêm túc suy nghĩ về nó rất nhiều.
Cô có tiền riêng, nhưng không nhiều. Tính toán đến một năm sau cô cùng Lục Minh Thừa ly hôn, nếu không tranh thủ kiếm tiền lúc này, khẳng định sẽ muộn mất.
Cho nên Khương Thu Nghi suy nghĩ, thừa dịp bây giờ đang còn thời gian, cô trước tiên phải tìm cho mình một con đường lui về tài chính.
Đương nhiên, cô vẫn sẽ không khách sáo giúp Lục Minh Thừa tiêu tiền đâu.
Ít nhất thì với vị trí thiếu phu nhân Lục trong một năm này, cô phải tiêu tiền hưởng thụ cho thật thoải mái gấp trăm ngàn lần những ngày tháng cô khúm núm tiết kiệm mới được.
Lê Diệu tiêu hóa ý tứ trong lời nói của cô, nhìn chằm chằm cô, nói: "Vậy ý cậu là, cậu muốn lấy tiền mình dành dụm được kinh doanh nhỏ kiếm tiền?"
Khương Thu Nghi gật đầu: "Mà này, tớ lấy tài sản riêng đi đầu tư, tương lai vô luận xảy ra chuyện gì, số tiền này vẫn sẽ thuộc về tớ?"
Lê Diệu không chút suy nghĩ, nói thẳng: "Đó là đương nhiên, chẳng lẽ cậu nghĩ Lục tổng sẽ tranh giành với cậu sao?"
Khương Thu Nghi "à" một tiếng: "Vậy là tốt rồi."
Lê Diệu nhìn chằm chằm cô, nhỏ giọng hỏi: "Cậu nói thật đi, có phải Lục tổng đã làm cái gì có lỗi với cậu đúng không?"
"Không có." Khương Thu Nghi thành thật nói: "Hiện giờ thì chưa có, nhưng tương lai không dám cam đoan. Tớ phải suy nghĩ cho mình một chút, tình huống nhà tớ không phải là cậu không biết."
Một khi ly hôn với Lục Minh Thừa, cô sẽ không còn cách nào về nhà.
Ba mẹ của Khương Thu Nghi quá thích Lục Minh Thừa, thích đến mức mặc cô có chịu tủi thân hay không.
Lê Diệu nhìn cô như vậy, đau lòng không thôi.
"Ok." Lê Diệu nói: "Tớ giúp cậu tìm hiểu xem nên đầu tư vào đâu thì tốt."
Khương Thu Nghi mỉm cười chạm cốc với cô ấy, nói: "Cảm ơn."
Lê Diệu nhanh chóng quay lại chuyện chính: "Cái này nói sau đi, tớ tiếp tục xem thần tượng tớ chơi game."
Khương Thu Nghi: "..."
Lê Diệu nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Tự kiếm niềm vui cho mình, cậu cũng tải app chơi đi. Không có việc gì ngồi ngắm trai đẹp, cậu sẽ phát hiện thế giới này mới thật tươi đẹp làm sao."
"..."
Biểu cảm Khương Thu Nghi nghẹn lời, Lê Diệu nói tiếp: "Đơn thuần thưởng thức, cậu hiểu không."
Khương Thu Nghi: "À... hiểu."
---
Hai người trò chuyện về các idol trẻ, Khương Thu Nghi cũng tải app về, vào phòng chính xem phát sóng trực tiếp.
Cô nhìn một cậu con trai có dáng dấp sạch sẽ, trẻ con, bấm vào xem, phát hiện giọng nói cậu ta quả thực cũng rất tốt.
Khương Thu Nghi nạp vào tài khoản một số tiền, còn chưa kịp donate, thì Tôn Tích đã vội vã chạy từ bên ngoài vào.
"Chị dâu!"
Khương Thu Nghi giật mình, trượt tay ném ra tận 10 tên lửa siêu cấp.
Cô sửng sốt, quay đầu nhìn sang Tôn Tích: "Sao vậy?"
Tôn Tích đến bên cạnh cô, nhìn thấy dòng chữ thông báo trên màn hình điện thoại, cô ta trừng mắt nhìn, ngây ra như phỗng nói: "Anh em đang ở phòng kế bên nói chuyện."
Tôn Tích thở hổn hển, trầm giọng nói: "Mà chị thì lại ở đây ngắm trai trẻ."
Khương Thu Nghi: "?"
Vừa dứt lời, tiếng đập cửa liền vang lên.
Bên tai vang lên một tiếng hít thở sâu, Khương Thi Nghi gương mắt, nhìn ra phía cửa.
Lục Minh Thừa cùng Hoắc Tầm mặc áo sơ mi xuất hiện ở đó, dáng người cao thẳng, ngoại hình tuấn lãng, khí chất trầm ổn.
Sắc màu ánh đèn ấm áp chiếu xuống khắc họa toàn diện ngũ quan của cả hai người, lộ ra góc cạnh cân đối, anh tuấn.
"Lục tổng, Hoắc tổng."
Có người lên tiếng, chỉ tay nói: "Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu ở bên kia."
Hoắc Tầm nhướng mi, đi vào trước.
Lục Minh Thừa gật đầu, thản nhiên nói: "Mọi người tự nhiên."
Có hai vị đại tổ tông là Lục Minh Thừa và Hoắc Tầm đến, mọi người đều không dám làm càn.
Mọi người im lặng, nhìn chằm chằm vào bọn Khương Thu Nghi ở bên này.
Khương Thu Nghi có chút kinh ngạc, không ngờ có thể gặp được Lục Minh Thừa ở quán bar này. Nhưng ngẫm lại, cô cũng cảm thấy rất bình thường.
Anh với Hoắc Tầm là bạn tốt, ngẫu nhiên sẽ cùng gặp mặt ở bar uống vài ly.
Lục Minh Thừa nhanh chóng đi đến trước mặt cô.
Anh buông mắt, nhìn xuống ly rượu đã thấy đáy của cô, giọng nói bình tĩnh, nói: "Uống rượu?"
Khương Thu Nghi: "Ừm."
Lục Minh Thừa hơi ngừng, bên trong con ngươi lóe lên một tia kinh ngạc.
"Còn uống sao?"
Khương Thu Nghi gật đầu: "Làm sao?"
Lục Minh Thừa nhìn thời gian, thấp giọng hỏi: "Định mấy giờ về?"