Chương 987: Anh trai ngạo kiều (2)
"Ngọa tào, anh anh đừng có dạy hư Tiểu Lăng!"
"Em đừng có ở trước mặt Tiểu Lăng nói lời thô tục!"
"Em.. em không phải bị anh đánh một cái làm cho thất kinh sao! Nào có anh trai như anh vậy, dạy Tiểu Lăng đánh em!"
"Ai kêu em không có việc gì lại ngạo kiều làm gì?" Giản Dật Hành biểu tình nghiêm túc, bộ dáng không chút cẩu thả, "Chính mình muốn đi nhìn con gái người ta thì liền trực tiếp đi, kêu Tiểu Lăng lấy cớ làm gì? Tiểu Lăng không thế em cõng nồi."
Giản Dật Thần ủy khuất, "Em đây không phải là sợ con gái người ta nghĩ nhiều sao? Em nghĩ thế nào cũng từng làm tỷ muội, cô ấy gặp chuyện lớn như vậy, em cũng nên đi thăm cô ấy, an ủi cô ấy một chút, nhưng mà em lại sợ cô ấy hiểu lầm em đối với cô ấy có ý tứ gì. Anh anh không từng nói qua chuyện yêu đương không biết, anh nếu mà đối với một cô gái không có hứng thú, liền ngàn lần vạn lần không cần làm cho người ta nhớ thương, cần phải cho đối phương đối với anh triệt triệt để để hết hy vọng."
"Nói giống như em đã từng nói chuyện yêu đương vậy." Giản Dật Hành bóc gốc gác của em trai mình không lưu tình chút nào.
"Em không phải.. đang cùng Vu Hi nói sao?"
"Hắt xì!"
Vu Hi mới vừa đến cửa nhà Địch Quân Thịnh, liền nghe được Giản Dật Thần nói đang cùng anh yêu đương.
"Ta dựa, Giản Dật Thần là ai nói khi có Tần Du Phàm mới giả vờ làm người yêu, hiện tại không người khác ở đây anh còn kéo tôi xuống nước, anh đây là tính toán phá hư đào hoa của tôi sao?"
"Tôi thật là không thể tùy tiện nói bậy, tôi lúc này mới vừa nói hai câu, như thế nào cậu liền xuất hiện trước mặt tôi rồi?" Vẻ mặt Giản Dật Thần giống như có tật giật mình.
"Giản Dật Thần, anh thật là thiếu đánh, đừng tưởng rằng anh lớn lên đẹp tôi liền sẽ không đánh anh nha."
"Tôi liền thiếu đánh, thế nào? Anh trai tôi ở chỗ này cậu còn muốn đánh tôi?" Giản Dật Thần chạy trốn sau lưng Giản Dật Hành, vênh váo tự đắc.
Giản Dật Hành xê dịch qua bên cạnh, nắm lấy tay Giản Nhất Lăng kéo đi, "Đừng quan tâm bọn họ, hình ảnh bạo lực em không thích hợp nhìn."
"Nè, anh, em là em trai anh, em ruột mà!"
Giản Dật Thần duỗi tay kêu Giản Dật Hành, nhừng mà Giản Dật Hành liền đầu cũng đều không có quay lại, chỉ lo cho em gái người có thể cho anh cơm ăn.
Tuy rằng sức chiến đấu của Vu Hi cũng chẳng ra gì, nhưng mà Giản Dật Thần lại càng yếu hơn.
Có thể nói trước mắt trừ bỏ Giản Nhất Lăng, sức chiến đấu của Giản Dật Thần còn không thể thắng qua ai.
Giản Dật Thần tức khắc lúng túng, "Này Vu Hi, có chuyện gì từ từ nói."
"Kêu một tiếng anh trai nghe chút đi." Vu Hi được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Ngọa tào, Vu Hi cậu để lại chút mặt mũi được không? Chuyện ếch xanh đều đã cho cậu trả thù trở lại, cậu còn muốn như thế nào.."
"Muốn mặt làm gì?" Vu Hi sờ sờ da mặt mình, "Da mặt không có gì dùng, còn không bằng đổi một tiếng anh trai nghe một chút."
"Lăn!"
Giản Dật Thần mắng Vu Hi một tiếng, sau đó bay nhanh mà vọt vào nhà Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng tìm kiếm Giản Nhất Lăng bảo hộ.
"Em gái cứu anh!"
Giản Dật Thần chạy trốn ra phía sau Giản Nhất Lăng, lại lần nữa tìm được khí thế, có thể hung tợn mà trừng lại Vu Hi.
"Giản Dật Thần anh còn mặt mũi không vậy?" Địch Quân Thịnh ngồi trên sô pha lạnh lùng mà cho Giản Dật Thần một ánh mắt.
"Tôi không biết xấu hổ thì như thế nào, đây là em gái tôi, cậu ghen tị cũng ghen tị không được, tôi biết Địch gia các cậu không có em gái nha!"
Giản Dật Thần còn vô cùng kiêu ngạo.
Vu Hi tiến lên vỗ vỗ bả vai Giản Dật Thần, "Đúng là trẻ con, em gái anh đều đã trở thành vị hôn thê của Thịnh gia chúng ta, về sau còn phải sinh cho Thịnh gia chúng ta mấy đứa bé gái, vậy anh nói coi ai ghen tị với ai?"
Mặt Giản Dật Thần tức khắc sụp xuống dưới, "Vu Hi cậu có thể chọn điểm tốt nói được không? Tức chết tôi!"