Chương 958: "Sự chăm sóc" của anh hai nhà vợ (2)
"Sinh y học là một nhà, hơn nữa anh ấy nghiên cứu thực vật, trung y không phải là một đống thực vật sao, phương hướng không sai, hẳn là không tính vượt giới."
Cái giải thích này..
Cư nhiên còn có một chút đạo lý như vậy.
Nhưng mà Địch Quân Thịnh không có khả năng liền tin cái cách nói này.
Trung dược có dược hiệu gì Địch Quân Thịnh không biết, nhưng mà tâm tình của Giản Duẫn Mạch khi kê phương thuốc này anh đại khái là biết đến.
Lưu Đình lại nói, "Cho nên, cậu uống đi."
Lưu Đình đứng ở bên cạnh, chờ Địch Quân Thịnh uống.
Anh ta không chỉ là đưa thuốc, còn mang theo nhiệm vụ giám sát Địch Quân Thịnh đem thuốc uống hết.
Anh ta nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cơm chiều liền không có ăn.
Ở trên đảo bọn họ, anh em Giản gia khống chế thức ăn của mọi người.
Gần đây Nhất Lăng bảo bối thân thể không tốt, chủ quản nấu ăn là Mạch ca.
Không nghe Mạch ca nói, chính là muốn không có cơm ăn.
Cho nên chỉ có thể hy sinh Địch Quân Thịnh, một chút râu ria này một chút.
Địch Quân Thịnh nghe mùi thuốc trung dược này, quả thực không muốn động miệng.
Lúc này Giản Nhất Lăng lại đây.
Lưu Đình nhìn thấy Giản Nhất Lăng liền vui tươi hớn hở mà cùng cô chào hỏi, "Nhất Lăng bảo bối, số liệu anh vừa mới gửi cho em, em nhớ rõ xem nha!"
"Ân." Giản Nhất Lăng nhìn thoáng qua hai người trước mặt, hỏi, "Đang làm cái gì?"
Lưu Đình cười hì hì trả lời, "Anh đưa thuốc, Mạch ca vì Địch thiếu gia nghiên cứu một phương thuốc điều dưỡng thân thể, nói anh đưa lại đây cho cậu ấy. Vì bảo đảm Địch thiếu gia có thể ngoan ngoãn mà tuân lời dặn của bác sĩ, anh đang giám sát cậu ấy uống thuốc! Vừa vặn em đã đến rồi, liền cùng nhau giúp anh giám sát cậu ấy đi, anh sợ cậu ấy không nghe lời anh nói."
"..."
Giản Nhất Lăng không có gì hoài nghi với chuyện này.
Phương thuốc của anh hai khẳng định là đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ.
Địch Quân Thịnh nói, "Nhất Lăng, anh cảm thấy trung dược không quá hữu dụng, không bằng thuốc này anh không uống đi?"
"Không thể nói như vậy, có một số loại dược thảo xác thật con người không thể nào tổng hợp nên được, thành phần của thuốc có thể tạo được rất nhiều tác dụng mà thuốc từ hợp chất vô cơ không có cách nào tạo ra được, anh hai nghiên cứu thực vật, anh có thể tín nhiệm anh ấy."
Giản Nhất Lăng đối với Giản Duẫn Mạch thập phần tín nhiệm.
Lưu Đình ở bên cạnh cười trộm, anh ta thuộc về loại người điển hình thích xem náo nhiệt không chê sự đại.
"Không sai không sai, Mạch ca một mảnh khổ tâm, Địch thiếu gia cũng không thể cô phụ, Địch thiếu gia cảm thấy thuốc này không tốt chẳng lẽ là không tín nhiệm y thuật của Mạch ca sao?"
Không phải không tín nhiệm Giản Duẫn Mạch y thuật.
Mà là không tín nhiệm Giản Duẫn Mạch dụng tâm!
Nhưng mà lời này không thể nói ở trước mặt Giản Nhất Lăng.
Tuyệt đối không thể.
Lưu Đình tiếp tục nói, "Địch thiếu gia nếu đối với thuốc của Mạch ca thấy không có vấn đề gì, vậy thì nhanh chóng uống lúc thuốc còn nóng đi! Thuốc lạnh rồi liền không hiệu quả. Hơn nữa cậu nhanh chóng uống xong tôi còn nhanh trở về chuẩn bị cho cậu chén thuốc tiếp theo, tối hôm nay cậu còn có một chén nữa đấy!"
Buổi tối còn có một chén..
Giản Duẫn Mạch cũng thật đủ tàn nhẫn!
Địch Quân Thịnh ở dưới cái nhìn chăm chú của Lưu Đình cùng Giản Nhất Lăng, cầm lấy chén thuốc, nhắm mắt lại, uống một hơi cạn sạch.
Tư vị chua xót vẫn luôn từ trong miệng kéo đến dạ dày.
Thậm chí có một loại cảm giác làm người buồn nôn.
Đến từ "sự chăm sóc" của anh hai nhà vợ tương lai nồng đậm dày nặng như thế.
Lưu Đình nhìn thấy chén thuốc đã được uống hết, cười hì hì nói, "Sau bữa cơm tối, tôi lại đem chén thuốc kia đến đây cho cậu."
"Lưu bác sĩ thật, là, vất, vả." Mấy chữ phía sau, là từng chữ từng chữ một được nặn ra.
Nếu ở một địa phương khác, người nào khác, lúc này đã bị Địch Quân Thịnh dọa sợ.
Đổi nơi khác, ai dám chọc Địch Quân Thịnh như vậy?
Nhưng mà trên hòn đảo nhỏ này, tại bệnh viện đặc thù này, những người này liền dám làm như vậy.
"Không vất vả không vất vả, cậu là vị hôn phu của Nhất Lăng muội tử, quan tâm cậu là chuyện nên làm." Lưu Đình cợt nhả mà đáp lại.