Chương 821: Quà Giáng Sinh của Địch nhị gia
"Vậy kế hoạch của anh đâu? Anh cũng mặc kệ sao?"
Giản Dật Thần để ý nhất, không gì hơn là vấn đề người thừa kế của Tần gia.
"Quản a! Hai ta quan hệ hợp tác, yêu đương không có ảnh hưởng đi?"
"Anh không sợ tôi sẽ từ bỏ, không cùng Tần Xuyên tranh giành nữa sao?"
Giản Dật Thần nhún vai, "Sợ, nhưng mà tôi cũng không thể vì chuyện này mà làm bộ cùng cô ở bên nhau, hại cô cả đời đi?"
"Lời này của anh cũng thật đủ đả thương người. Giản Dật Thần, Tần Du Phàm tôi liền không có gì tốt sao? Để cho anh phản cảm cùng tôi ở bên nhau như vậy?"
Tần Du Phàm không phải là người có thể che giấu được tâm tư mình, không im lặng được mà nói thẳng ra tới.
Giản Dật Thần nhìn thấy biểu tình bi thương của Tần Du Phàm, chung quy vẫn là có chút không đành lòng.
Biểu tình trên mặt của Giản Dật Thần trở nên nghiêm túc lại ngưng trọng, "Kỳ thật, Tần Du Phàm cô hay là người khác đều không có quan hệ, tôi sẽ không thích nữ nhân, đời này đều sẽ không."
"Anh vẫn là muốn nói anh thích nam nhân sao?"
"Tôi không phải có ý tứ này. Tin hay không tùy cô, dù sao lời tôi nói chính là lời nói thật, tôi sẽ không kết hôn. Lúc trước tôi đã phát thề qua."
Tần Du Phàm đương nhiên không tin, người hiện đại ai sẽ phát loại thề nhàm chán này?
Trừ bỏ thời điểm nam nhân khi theo đuổi nữ nhân phát ra những lời thề giả tạo đó, thì ai sẽ không có việc gì đi thề như vậy làm gì?
Giản Dật Thần cũng không giống như là người nhàm chán như vậy.
"Giản Dật Thần, anh tìm lấy cớ có thể tìm một cái cớ hợp lý có được hay không."
"Tìm a, tôi nói tôi cùng Vu Hi ở bên nhau a, cô không tin tôi cũng không có biện pháp."
Tần Du Phàm cắn chặt răng, kiêu ngạo của cô không cho phép cô ở trước mặt Giản Dật Thần rớt nước mắt, vì thế quay đầu rời đi.
Nhìn bóng dáng Tần Du Phàm rời đi, Giản Dật Thần bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.
Hy vọng Tần tiểu thư có thể nhanh chóng hiểu ra.
###
"Đúng rồi, lễ Giáng Sinh mau tới rồi, nhị thúc tặng cho em một phần lễ vật ở sân thượng."
"Sân thượng?"
"Đúng vậy, trong chốc lát mang em đi lên nhìn xem."
Cơm nước xong, Địch Quân Thịnh đưa Giản Nhất Lăng lên lầu.
Trên sân thượng, đang dừng một chiếc máy bay trực thăng.
Thân máy có màu hồng phấn.
Chiếc máy bay trực thăng này chính là quà Giáng sinh mà Địch nhị gia tặng cho Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng:.
Cô thích màu hồng phấn nhưng không biết vì sao cái ý tưởng này cũng cảm nhiễm đến trên người Địch gia rồi.
Giản Nhất Lăng có chút tiếc nuối, "Em không biết lái."
Địch Quân Thịnh, "Không có việc gì, anh sẽ lái."
"Anh sẽ lái?"
"Như thế nào? Không tin sao? Anh có bằng lái máy bay trực thăng, bằng lái du thuyền anh cũng có."
Không sai biệt lắm thì Địch Quân Thịnh đều có thể sử dụng các phương tiện dân dụng.
Dù sao cũng nhàm chán, liền đều học cho biết.
Địch Quân Thịnh đưa cho Giản Nhất Lăng một cái mũ bảo hiểm cùng một cái tai nghe.
"Đi, mang em đi hóng gió, nhị thúc đã xin phép đường hàng không hôm nay."
Địch nhị gia thực chu đáo, nghĩ đến việc hôm nay tặng lễ vật cho cháu trai, còn nghĩ đến cháu trai sẽ mang cháu dâu đi ra ngoài hóng gió, liền hôm nay giấy phép bay cũng đều đã giúp bọn xin trước.
Giản Nhất Lăng ngồi trên ghế phụ của máy bay trực thăng, Địch Quân Thịnh ngồi ghế điều khiển.
Theo sau có hai người vệ sĩ.
Địch Quân Thịnh không có gạt người, anh thật sự sẽ lái máy bay trực thăng.
Máy bay dựa theo con đường đã xin giấy phép bay, bay từ kinh thành ra tới vùng ngoại ô.
Ở một chỗ có mặt cỏ rộng lớn dừng lại.
Sau đó Địch Quân Thịnh mang theo Giản Nhất Lăng rong chơi một buổi trưa ở vùng ngoại.
Chờ đến khi trời sắp tối, Địch Quân Thịnh mới lại lần nữa lên máy bay trực thăng mang Giản Nhất Lăng về tới sân thượng nên bọn họ đang ở.
Hai người một lần nữa về đến nhà, Giản Nhất Lăng nấu cơm, Địch Quân Thịnh ở thư phòng làm việc.
Đến buổi tối Địch Quân Thịnh nhận được điện thoại của Địch lão gia tử, bị Địch lão gia tử la mắng một trận.