Ở đây, chỉ có Tần Du Phàm nhìn hiểu được Tần Xuyên phần chua xót này.
"Anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ làm loại chuyện này." Giản Nhất Lăng giúp Địch Quân Thịnh giải thích.
Giản Nhất Lăng thật sự rất ít cùng người khác giải thích.
Chính cô khi bị người khác oan uổng, cô đều không có cùng người khác giải thích qua như vậy.
Nhưng mà lúc này đây, cô thực nỗ lực mà vì Địch Quân Thịnh đi giải thích, hy vọng người của Tần gia không cần hiểu lầm Địch Quân Thịnh.
"Tôi tin tưởng cô." Tần Xuyên ngữ khí chắc chắn mà nói.
Mẹ của Tần Xuyên nhìn ở trong mắt, tiếc nuối ở trong lòng.
Lúc này Tần Du Phàm mới phát biểu cái nhìn của mình, "Tôi cảm thấy chuyện lần này cùng chuyện tôi lần trước bị bắt cóc không có sai biệt, là có người muốn làm chúng ta hiểu lầm cái gì."
Làm Tần Du Phàm hiểu lầm là Tần Xuyên hại cô ấy, có thể cho Tần gia bên trong sinh ra mâu thuẫn.
Làm Tần Xuyên hiểu lầm là Địch Quân Thịnh muốn hại anh, có thể cho Tần gia cùng cường địch Địch gia sinh ra mâu thuẫn.
Chuyện của hai người kết quả đều là đối với Tần gia bất lợi.
Nghĩ đến đây, Tần Du Phàm tâm đột nhiên "Lộp bộp" một chút.
Cô ấy nghĩ tới một người, một người cho tới nay đều không che giấu mình thống hận người Tần gia.
Giản Dật Thần!
Tần Du Phàm lại thực mau tìm lý do thuyết phục chính mình.
Sẽ không, ở một lần anh ấy cùng cô cùng nhau bị bắt cóc, hơn nữa anh ấy cũng nói rõ không phải việc làm của Tần Xuyên, nếu là anh ấy làm, anh có thể trực tiếp làm cho cô hiểu lầm..
Nhưng mà.. anh ấy làm rõ lúc sau để cho cô lựa chọn tin tưởng anh ấy, hơn nữa dựa theo ý nguyện của anh ấy cùng Tần Xuyên tranh đoạt quyền kế thừa..
Đột nhiên, Tần Du Phàm lại trở nên không kiên định như vậy.
Tần Xuyên nói với Giản Nhất Lăng, "Cô yên tâm, tôi sẽ tra ra người làm chủ phía sau màn, sẽ không oan uổng Địch thiếu gia."
"Cảm ơn." Giản Nhất Lăng chân thành nói lời cảm tạ đối với Tần Xuyên.
Tần Xuyên cười một chút, "Không cần cùng tôi nói cảm ơn, tôi thiếu cô, có thể so với cô thiếu tôi còn muốn nhiều thật nhiều."
"Vẫn là cảm ơn, việc nào ra việc đó." Giản Nhất Lăng nói.
"Không cần cùng tôi tính rõ ràng như vậy." Tần Xuyên nói.
"Địch thiếu gia, ngài không thể đi vào, Địch thiếu gia.."
Ngoài cửa truyền đến thanh âm ầm ĩ.
Thanh âm càng ngày càng vang, càng ngày càng tới gần vị trí phòng bệnh.
"Buồn cười! Địch Quân Thịnh cái người này, Tần gia chúng ta còn không có đi tìm hắn tính sổ, ngược lại hắn chính mình đã tìm tới cửa!" Tần Hoành Chí có chút sinh khí.
Ông ta cảm thấy Địch Quân Thịnh xông vào là hành vi quá mức không đem Tần gia bọn họ để vào mắt.
Địch Quân Thịnh sau khi xông vào, đối với người của Tần gia trong phòng bệnh nói, "Hoài nghi là tôi làm, trực tiếp tìm tôi, cùng Nhất Lăng không có quan hệ."
Tần Xuyên giải thích, "Cậu hiểu lầm, chúng tôi đưa Tiểu Lăng lại đây không phải bởi vì hoài nghi chuyện của cậu, Tiểu Lăng là bằng hữu của tôi, cô ấy chỉ là lại đây thăm tôi."
Giản Nhất Lăng gật đầu, "Đúng vậy, em là đến thăm anh ấy."
Tần Xuyên cùng Giản Nhất Lăng rất ăn ý mà đồng thời hướng tới Địch Quân Thịnh giải thích chuyện này.
"Tần Xuyên tiên sinh, anh cùng vị hôn thê của tôi không thân cũng chẳng quen, không cần thiết kêu thân thiết đến như vậy đi? Anh không cảm thấy anh xưng hô là Giản tiểu thư càng thích hợp hơn sao? Nếu anh nguyện ý nói, còn có thể xưng hô cô ấy một tiếng là Địch thiếu phu nhân."
Địch Quân Thịnh ánh mắt sắc bén, ngôn ngữ của Địch Quân Thịnh mang theo địch ý rõ ràng.
Giản Nhất Lăng đều có thể cảm giác được phần địch ý này, càng đừng nói là những người khác trong phòng.
Này không thể được, Giản Nhất Lăng vừa mới mới cùng người của Tần gia giải thích qua Địch Quân Thịnh không có lý do làm như vậy.
Hiện tại Địch Quân Thịnh liền đối với Tần Xuyên biểu hiện địch ý ra ngoài lớn như vậy, này không phải chính mình tự chứng thực cho chính mình động cơ gây án sao?
Giản Nhất Lăng lôi kéo tay Địch Quân Thịnh, "Không cần nói như vậy."
Địch Quân Thịnh chậm rãi cúi đầu, nhìn Giản Nhất Lăng.