Lại có lẽ, Địch Quân Thịnh khi nhìn thấy được trên người Giản Nhất Lăng gần chết có bóng dáng của chính mình.
Cho nên anh khó mà có được, có một lần đồng cảm, giúp cho Giản Nhất Lăng an bài hậu sự.
Sau đó trong đầu Giản Nhất Lăng lại hiện ra tới hình ảnh Địch Quân Thịnh biến thành thi thể lạnh băng.
Tay cầm di động nắm thật chặt.
Cô biết, cô không thể để cho chuyện đi theo hướng đi trong nguyên tác.
Cũng không thể để Địch Quân Thịnh cõng cái chuyện xấu này.
Sau đó Giản Nhất Lăng cùng mẹ của Tần Xuyên nhắn đi tin nhắn, hy vọng cho cô đi thăm Tần Xuyên.
Cô muốn giúp Địch Quân Thịnh tẩy thoát hiềm nghi, liền yêu cầu từ trong miệng của đương sự thu hoạch được càng nhiều tin tức.
Mẹ của Tần Xuyên không nói hai lời liền thế Tần Xuyên đáp ứng rồi.
Hơn nữa còn phái tài xế của bà tới đón Giản Nhất Lăng.
Tài xế của bà là do Tần Hoành Chí an bài cho bà.
Đối với Tần Hoành Chí tặng, mẹ của Tần Xuyên không có cự tuyệt.
Những cái đó đều là ông ta thiếu bà, bà hẳn là phải nhận lấy.
Chi phí nuôi dưỡng con trai hơn hai mươi năm, ông ta tổng phải trả!
Nhưng bà muốn nhận cũng chỉ là tiền tài mà thôi, còn tình cảm của ông ta, bà cũng không muốn.
###
Giản Nhất Lăng đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh VIP, Tần Xuyên đang truyền dịch, Tần Hoành Chí, mẹ của Tần Xuyên cùng Tần Du Phàm đều ở trong phòng.
Cửa phòng có vệ sĩ của Tần gia canh giữ.
Bởi vì mẹ của Tần Xuyên trước đó đã nói qua, thời điểm Giản Nhất Lăng vào cửa vệ sĩ không có ngăn trở cô.
Nhìn thấy Giản Nhất Lăng đến, bốn người trong phòng có ba người lộ ra tươi cười.
Chỉ có Tần Hoành Chí nhíu mày.
"Sao cô lại tới đây?" Tần Xuyên mở miệng liền hỏi Giản Nhất Lăng, trong giọng nói rõ ràng có chút cao hứng.
"A di nói cho tôi." Giản Nhất Lăng trả lời.
Mẹ của Tần Xuyên giải thích, "Mẹ vừa mới bắt đầu không biết con bị thương thế nào, phản ứng đầu tiên là tìm Tiểu Lăng."
Có thể thấy được ở trong lòng mẹ của Tần Xuyên, Giản Nhất Lăng có được vị trí như thế nào.
Tần Xuyên nói với Giản Nhất Lăng, "Tôi không có việc gì, chỉ là bị một chút vết thương ngoài da. Để cô chạy một chuyến đến đây, thật là ngại quá."
"Bắt được hung thủ không?" Giản Nhất Lăng hỏi.
"Bắt được, đã giao cho cảnh sát điều tra."
Tần Xuyên vừa mới dứt lời, liền có người vào phòng bệnh, đem tin tức vừa mới có được báo cho người của Tần gia.
Kết quả thẩm vấn đã ra tới, hung thủ cung khai là chịu sự sai sử của Địch gia thiếu gia, nguyên nhân là gần đây Tần Xuyên xuất hiện đoạt sự nổi bật của anh, làm anh cảm thấy khó chịu.
Trong nguyên tác, một màn này rõ ràng chính xác đã xảy ra.
Liền lời kịch đều giống nhau như đúc.
Có khác chính là, trong phòng bệnh nhiều ra Giản Nhất Lăng cùng trong nguyên tác thời gian này mẹ của Tần Xuyên đã chết.
Trong nguyên tác, Tần Du Phàm sau khi nghe được lời khai này lập tức nói không có khả năng.
Hơn nữa còn hoài nghi là do Tần Xuyên cố ý.
Giờ phút này Tần Du Phàm phản ứng thực bình tĩnh, cũng không có lập tức phát biểu cái nhìn của mình.
Bởi vì cô hiện tại đã không thích Địch Quân Thịnh, cũng bởi vì hiện tại không tới phiên cô lên tiếng.
Vị hôn thê của Địch Quân Thịnh liền ở hiện trường, muốn phản bác cũng nên từ vị hôn thê của anh tới nói.
Tần Du Phàm còn không có không biết điều như vậy.
Giản Nhất Lăng nhìn chăm chú vào Tần Xuyên, hỏi thử, "Nếu tôi nói, anh ấy không có làm, anh tin tưởng sao?"
"Tôi tin tưởng." Tần Xuyên không có một giây đồng hồ chần chờ, liền cho Giản Nhất Lăng một cậu trả lời khẳng định.
Giản Nhất Lăng kinh ngạc, cô không nghĩ tới Tần Xuyên sẽ dễ dàng mà tin tưởng cô nói như vậy.
Thậm chí không có một giây đồng hồ do dự.
"Vì cái gì?" Giản Nhất Lăng hỏi.
"Trực giác. Đại khái là cảm thấy, tôi không có gì tốt khiến cho cậu ta ghen ghét." Tần Xuyên cười trả lời.
Tươi cười không biết vì cái gì, thoạt nhìn có một chút chua xót.