Thời điểm bọn họ vào cửa, liền thấy được Giản Dật Thần vẻ mặt đáng thương vô cùng.
Mà ngồi trên sô pha bên cạnh là một nam nhân có khuôn mặt lạnh lùng biểu tình nghiêm túc.
Nam nhân ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, dáng ngồi không chút cẩu thả.
Bờ môi của anh nhấp thành một đường thẳng tắp.
Toàn thân đều lộ ra một cổ hơi thở cương nghị, chỉ nhìn liền cảm thấy thật không dễ chọc vào.
Không cần phải nói, cái người lạnh lùng soái ca này chính là con trai cả của Nhiếp Quân, anh trai ruột của Giản Dật Thần, Giản Dật Hành.
Cũng là nam nhân có thể đánh nhất trong anh em Giản gia bọn họ, giá trị chiến đấu bạo biểu, khả năng bảy người cháu trai khác cùng ở với nhau, cũng đều đánh không lại Giản Dật Hành một người.
Giản Vũ Tiệp cảm thấy may mắn khi Giản Dật Hành không theo chân bọn họ đoạt em gái, nếu anh ấy muốn cướp, căn bản không còn chuyện cho người khác.
Giản Nhất Lăng nhìn Giản Dật Hành, anh ấy so tưởng tượng của cô còn muốn hảo một chút.
Cô mới đầu cho rằng sẽ nhìn thấy một người nam nhân thập phần cường tráng, cùng giống như những người đoạt giải quán quân.
Nhưng trên thực tế không có khoa trương như vậy, anh ấy thoạt nhìn cũng không có khoa trương cơ bắp, dáng người cân xứng, chỉ nhìn thoáng qua so với người bình thường thoạt nhìn chắc nịch một chút.
Giản Dật Thần vừa nhìn thấy Giản Nhất Lăng bọn họ liền bắt đầu cáo trạng.
"Tiểu Lăng, anh lại bị đánh."
"Anh vì cái gì, bị đánh?" Giản Nhất Lăng hỏi.
"Anh cả ghét bỏ anh quá yếu, nói anh lần trước bị bắt cóc làm mất mặt anh ấy, anh ấy nói anh ấy muốn rèn luyện anh."
Nói xong Giản Dật Thần oán hận mà trừng mắt nhìn anh trai Giản Dật Hành đang ngồi bên cạnh liếc mắt một cái.
Vừa rồi thời điểm Giản Nhất Lăng bọn họ không có tới anh cũng không dám trừng anh trai của mình như vậy.
Hiện tại người tới, anh chắc chắn anh trai anh sẽ không ở trước mặt anh em mình mà đánh mình mới dám dùng ánh mắt như vậy kháng nghị.
Giản Dật Hành mặt không biểu tình mà giải thích, "Anh không có đánh nó, anh là đang cùng nó huấn luyện, nó quá yếu."
Giản Dật Thần vội vàng phản bác, "Em nơi nào yếu, em rõ ràng là người bình thường được không?"
Anh thực bình thường, không bình thường chính là anh trai của anh, cường đến quá mức.
Nào có người cùng anh ấy như vậy, thể loại võ thuật nào cũng đều học, nhưng phàm là cùng đánh nhau có quan hệ, anh liền mạnh mẽ mà huấn luyện.
"Em cần rèn luyện thân thể lại, lần sau liền sẽ không ở thời điểm bị người bắt đi chỉ có thể bị động bị đánh."
"Em cảm thấy thân thể của em có thể, Tiểu Lăng, em nói có phải hay không?"
Giản Dật Thần hướng Giản Nhất Lăng tìm kiếm nhận đồng.
"Ân, anh thực tốt." Giản Nhất Lăng trả lời.
Giản Vũ Mân trắng ra phá đám, "Thôi đi, đừng nói em mà dù mấy anh em khác hỏi Tiểu Lăng, Tiểu Lăng cũng sẽ trả lời giống nhau, con bé là không đành lòng làm thương tâm em."
Giản Dật Thần vừa muốn giơ lên khóe miệng ngạnh sinh sinh bị Giản Vũ Mân cấp đè xuống.
"Anh Vũ Mân, anh có thể cho em một chút mặt mũi không?"
"Anh nói chính là lời nói thật, em không tin thì hỏi Tiểu Tiệp." Giản Vũ Mân trả lời.
Giản Dật Thần tâm tắc.
Giản Vũ Tiệp nhìn thoáng qua Giản Dật Thần khuôn mặt ủy khuất kia, vẫn quyết định không tiếp tục thọc anh ấy một dao, tuy rằng anh trai cậu là nói sự thật.
"Rống, các người đều khi dễ tôi." Giản Dật Thần ủy khuất lên án.
"Không sai biệt lắm, đừng giả vờ, em là người nào, chúng ta đều rất rõ ràng."
Giản Dật Hành vô tình mà vạch trần.
"Anh là anh trai ruột của em sao?" Giản Dật Thần mếu máo.
Giản Dật Hành biểu tình từ đầu đến cuối đều là nghiêm túc, bình tĩnh, cũng không vì Giản Dật Thần biểu tình cố ý kia mà sở động.
"Là anh trai ruột của em mới hy vọng em có thể lại cường một chút, bằng không tiếp theo phát sinh tình huống như vậy, em còn có thể tồn tại trở về hay không liền khó nói."
Giản Dật Hành làm việc cùng nói chuyện như nhau, đều là có nề nếp, cùng em trai anh Giản Dật Thần là hai loại tính cách hoàn toàn khác nhau.