Trong văn phòng Địch Quân Thịnh.
Trước cửa sổ sát đất thật lớn, Địch Quân Thịnh cùng Giản Vũ Bác ngồi đối diện nhau.
"Cậu thực đê tiện." Giản Vũ Bác nói.
"A.." Địch Quân Thịnh không có bởi vì câu đánh giá này mà sinh khí, "Tôi trước nay đều không phải người tốt, Địch gia chúng tôi đều không phải người tốt, Giản Vũ Bác anh cũng không phải."
"Cậu lừa gạt em ấy." Giản Vũ Bác nói một sự thật.
"Đúng, tôi thừa nhận." Địch Quân Thịnh đồng dạng không phủ nhận, "Việc đính hôn là tôi dùng thủ đoạn đê tiện, vì muốn giữ cô ấy ở bên người, tôi biết cô ấy sẽ đáp ứng tôi."
"Em ấy là cảm thấy thua thiệt cậu, em ấy cũng biết tình huống thân thể của cậu, em ấy muốn cứu cậu. Cho nên khi cậu mở miệng, em ấy liền đáp ứng."
"Cho nên thì sao?" Địch Quân Thịnh tà ý cười nhìn Giản Vũ Bác, "Anh muốn ngăn cản tôi sao?"
"Tôi ngăn cản không được."
Nếu có thể ngăn cản Giản Vũ Bác sớm liền đã ngăn trở.
Có đôi khi có một đầu óc thanh tỉnh là một chuyện rất là thống khổ.
Bởi vì tinh tường biết được lợi và hại, tinh tường biết cái gì là có thể làm được cái gì là làm không được.
Anh không có quyền đi can thiệp quyết định của em ấy.
Chỉ cần là em ấy muốn làm, anh trừ bỏ ủng hộ cũng không có lựa chọn khác.
Địch Quân Thịnh nhìn Giản Vũ Bác, "Cô ấy rất mong anh trở về."
Giản Vũ Bác trầm mặc một hồi lâu.
"Tôi sẽ gặp em ấy." Giản Vũ Bác thấp giọng nói.
Nhìn em ấy từng bước một đi tới.
Nhìn em ấy hạnh phúc.
Này liền đủ rồi.
Địch Quân Thịnh câu môi cười, lời nói của Giản Vũ Bác còn có một tầng ý nghĩa khác, anh ấy lần này không đi rồi.
Tin tưởng biết được tin tức này thỏ con hẳn là sẽ rất cao hứng.
Địch Quân Thịnh lại mời Giản Vũ Bác cùng nhau ăn cơm chiều.
Giản Nhất Lăng sẽ tự mình xuống bếp.
Giản Vũ Bác đáp ứng rồi.
Có lẽ sâu trong nội tâm của anh ấy cũng rất khát vọng, muốn rút khoảng cách đến ánh sáng kia gần một chút, lại gần một chút.
###
Vào buổi tối, Giản Vũ Bác đúng giờ đi tới nhà Địch Quân Thịnh.
Trong nhà đã tới trước hai người, Giản Dật Thần cùng Lạc Huân.
Giản Dật Thần liền ở đối diện, nhà Địch Quân Thịnh bất luận có cái gió thổi cỏ lay gì anh ấy đều có thể biết.
Cơm chiều càng là có thể cọ liền cọ.
Đặc biệt là khi em gái anh tự mình xuống bếp, liền sẽ không thấy thiếu mặt anh.
Có cơ hội có thể ngăn cản Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh đơn độc gặp mặt, anh ấy liền sẽ không từ bỏ.
Cho nên anh ấy không chỉ có chính mình tới, còn muốn đem Lạc Huân cũng cùng nhau kéo qua tới.
Giản Nhất Lăng ở trong phòng bếp bận rộn, trong phòng khách mấy người từng người đấu pháp.
Đặc biệt là Giản Dật Thần, luôn xúi giục Lạc Huân đi phòng bếp giúp Giản Nhất Lăng.
Lạc Huân nhưng thật ra không có không biết điều như vậy, sau khi biết Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh sắp đính hôn liền an phận mà không quấy rối.
Anh ấy đối với Giản Nhất Lăng ấn tượng không tồi, nhưng còn chưa tới mức rễ tình cắm sâu, càng nhiều hơn vẫn là xem như em gái mà đối đãi.
Anh ấy đối cô sẽ sinh ra ý muốn bảo hộ, nhưng mà còn không đến mức muốn đi chặn ngang một chân.
Cho nên dù Giản Dật Thần đã ám chỉ rất nhiều lần, Lạc Huân như cũ không có động tác gì.
Địch Quân Thịnh cũng không cùng cùng Giản Dật Thần so đo, cho dù Giản Dật Thần có trộn lẫn như thế nào, thỏ con của anh cũng sẽ không đối với Lạc Huân có cảm giác tim "Bang bang nhảy".
Giản Vũ Bác ở bên cạnh an tĩnh mà ngồi.
Giản Dật Thần từ nhỏ liền ầm ĩ, trưởng thành vẫn một chút không thay đổi.
Mà sự náo nhiệt như vậy không thuộc về anh.
Giản Dật Thần nhìn Giản Vũ Bác, xem thấy anh ấy vẫn trước sau như một mà trầm mặc, quanh thân tản ra một loại hơi thở lạnh nhạt ngăn cách với thế nhân.
Kiếp trước anh lúc sau mới biết được nguyên do trong đó.
Chính là lúc ấy đã chậm, anh đã thay đổi không được cái gì.
Mà hiện tại, bọn họ đều còn ở đây, đều còn có thời gian cùng cơ hội.